Editor: Quỳnh Cửu
Phương Mạc Hoài làm gì cũng chỉn chu, vô cùng cẩn thận.
"Cái khăn màu hồng là khăn tắm của em, màu xanh nhạt là của anh, để phân biệt cho dễ thì anh mua hai màu, bàn chải với cốc cũng vậy." Anh chỉ chỉ hai cái cốc ở trên giá.
"Tự em cũng có mà." Những đồ này Mục Căng cũng đem qua rồi.
"Thế đổi mới vậy! Dù sao tôi cũng mua rồi, cũng không vứt được đúng không? Lại còn là màu hồng nữa, tôi không dùng được." Phương Mạc Hoài cuối cùng phát hiện ra, đối với cô phải dùng chiêu tiền trảm hậu tấu, cứ kệ cô mua trước cái đã, kiểu gì cô cũng phải nhận, sau đấy từ từ dùng cách của cô mà trả lại sau.
Quá trình chính là thứ mà Phương Mạc Hoài hưởng thụ.
"Còn có cả mấy cái sữa tắm, dầu gội các kiểu, chúng ta dùng chung là ổn, không phải mua thêm nữa." Anh chỉ chỉ mấy cái chai chai lọ lọ.
"Được ạ." Cô gật đầu.
"Đi thôi, đi xem nhà bếp." Phương Mạc Hoài dẫn cô ra bếp.
"Mấy cái này thì em phải tự xem rồi, thiếu gì thừa gì tôi không rõ cho lắm." Anh không biết nấu cơm.
"Đợi lát nữa chúng ta đi siêu thị, mua ít hoa quả rau dưa về làm cơm."
Mục Căng gật đầu, "Vâng."
"Được rồi, nếu không còn gì nữa thì em đi dọn đồ trước đi! Tôi ở ngay bên ngoài, có gì gọi tôi."
Mục Căng cũng chẳng có nhiều đồ lắm, treo xong quần áo, dọn dẹp một tí là đã xong rồi.
Cô đứng dậy, nhìn ví tiền, tuyệt, vẫn còn kha khá, chắc là đủ tiêu tới lúc phát lương làm thêm, Phương Mạc Hoài đã giúp đỡ cô nhiều rồi, tiền đi chợ hàng ngày phải là cô chi.
"Đàn anh, em dọn dẹp xong rồi, chúng ta đi thôi." Cô xách túi ra, đứng ở cửa phòng ngủ.
Phương Mạc Hoài gật đầu, nói gì đấy với bên kia điện thoại, sau đấy cầm điện thoại đứng dậy.
"Đi thôi." Anh mở cửa cho cô, để cô đi ra ngoài trước, Phương Mạc Hoài lại nhớ ra gì đấy, "Mục Căng."
Mục Căng quay đầu.
"Chìa khóa nhà em đã cầm chưa?" Anh hỏi vô cùng tự nhiên.
Nhưng Mục Căng lại bị chữ "nhà" tựa gậy đập cô phát, không đau nhưng lại điếng người, từ này luôn là hi vọng xa vời của cô.
"Không ạ." Cô bình tĩnh lại, lắc đầu.
Phương Mạc Hoài cầm chìa khóa, đóng cửa, đi tới cạnh cô, cô vẫn còn đang ngẩn người.
Anh buồn cười vỗ tay thành tiếng, "Nghĩ gì thế?"
Mục Căng cụp mắt, lắc lắc đầu, đi theo cạnh anh xuống đầu.
Hai người cũng không mua gì nhiều, đi một lúc đã về, vừa về đến nơi là Mục Căng lập tức vào bếp làm cơm.
Ngày trước cô còn ở thôn, việc nhà là cô lo hết, từ lúc năm tuổi đã bắt đầu phải bắc ghế lên để đứng bếp rồi, thế nên tay nghề khá được, vô cùng thành thạo, nhưng cũng vì thế mà đôi tay cô rất thô táp.
Làm việc nhà lâu như thế khiến tay cô trông rất xấu, vì vậy cô vô cùng yêu thích những người có đôi tay đẹp.
"Để tôi giúp em nhé?" Phương Mạc Hoài thay một bộ quần áo thoải mái, sau đấy đi vào bếp.
Phòng bếp không tính là lớn nhưng cũng không nhỏ, thế nhưng Phương Mạc Hoài vóc người to vừa đứng vào đã khiễn cho không gian chật chội đi hẳn.
"Không cần đâu đàn anh, tự em làm được mà." Cô cười cười.
"Để anh tới, dù anh không biết nấu thật nhưng mà giúp đỡ thì vẫn oke mà." Phương Mạc Hoài lấy một cái tạp dề trên giá xuống mặc lên, nhưng mà không ngờ lại thắt phải nút chết sau lưng.
"Thắt phải nút chết rồi, đợi lát làm xong cơm rồi tính vậy." Anh bất đắc dĩ.
"Có cần anh giúp gì không?" Anh hỏi.
Mục Căng đưa cho anh một thau đồ, "Anh rửa cái này đi."
Phương Mạc Hoài cũng không điêu, mặc dù anh không biết nấu nhưng cũng làm chân chạy vặt nhiều năm rồi, rửa rau cắt thái các thứ tương đối thạo việc.
Mục Căng cũng không vội nấu, mà đi ra sau lưng Phương Mạc Hoài, giúp anh giải nút chết.
Người Phương Mạc Hoài hơi cứng lại, cong môi, tay càng hoạt động nhanh hơn.
Mục Căng đổ dầu vào chảo, phi thơm tỏi với hành băm, sau đấy là một loạt các hành động thào thạo, cuối cùng là khuấy môi, rút nước, tắt bếp, đưa tay lau mồ hôi trán.
Phương Mạc Hoài đứng sau cô có chút sợ, mấy cái động tác kiểu này thực sự trông rất chuyên nghiệp.
Mục Căng xoay người, "Đàn anh, cho em cái đĩa..."
Lời còn chưa nói xong đã đâm sầm vào lồng ngực của Phương Mạc Hoài rồi, sau đấy chân không tự chủ được mà lui về sau.
Phương Mạc Hoài cũng bị cô dọa sợ luôn, nhanh tay kéo lấy cổ tay cô, ôm cô vào ngực.
Đợi Mục Căng đứng thẳng, anh lập tức lùi ra, "Không sao chứ?"
Giọng điệu cứ như đang bàn công chuyện, làm cho người ta mới nghĩ linh tinh cờ bay phấp phới một tí cũng bị đánh bay đi mất.
Mục Căng lắc đầu, cố gắng khống chế sự xấu hổ không nên có của mình, tự cầm lấy đĩa quay người đi múc thức ăn.
Phương Mạc Hoài đứng phía sau cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, tay nắm chặt thành quả đấm, nhịp tim cuối cùng cũng chậm lại rồi.
Anh nhìn dáng hình bận rộn trước mắt, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, đáng ra phải ôm lâu thêm một lúc mới hợp lí chứ?
Mùi hương trên người cô rất thơm, là hương hoa nhàn nhạt.
Đang xuất thần thì Mục Căng lại xoay người lại, liếc Phương Mạc Hoài sau đấy bưng mâm lặng lẽ ra ngoài.
Phương Mạc Hoài tiện tay nhận lấy, "Để anh bê cho."
"Đàn anh, anh không cần đụng đâu, tự em làm được mà." Mục Căng nói.
"Đã hiểu."
Anh đặt cái mâm xuống, sau đấy ngồi lên nghế, ngắm bóng người đang bận rộn qua lớp kính trong suốt,
Mục Căng không lâu sau đã nấu xong hết, bưng ra rồi cởi tạp dề xuống, "Xong rồi đàn anh, ăn cơm