Editor: Quỳnh Cửu
Mục Căng nhìn thoáng qua, cười, "Em gái anh đáng yêu lắm."
"Không phải đã tìm được rồi ư?" Mục Căng thắc mắc.
Thi Lâm nhìn cô thật lâu, "Cơ thể mẹ tôi không tốt, mấy năm rồi vì chuyện của Nhu Nhu nên gần như sụp đổ rồi, hơn nữa phụ nữ sốt ruột, cô ta vừa đến là mẹ tôi đã tin chắc không nghi ngờ gì, bảo cô ta là em gái tôi, tôi muốn xét nghiệm ADN nhưng mẹ tôi không cho sợ làm tổn thương tới Thi Lưu, bố tôi thì nghe mẹ, không cho làm."
"Bởi vì có vết bớt, thế nên họ tin chắc không mảy may nghi ngờ gì cả."
Mục Căng cười, "Bớt là gì sửa được, nếu đã có thì chắc không sai đâu."
"Nhưng mà bé gái trong hình tôi thấy quen lắm." Mục Căng nghịch ngợm nháy mắt với anh.
"Thật không?" Thi Lâm không khống chế được tâm tình, hơi kích động.
"Chỉ thấy quen thôi, không biết là gặp lúc nào ở đâu nữa, không nhớ nổi." Mục Căng mím môi nói.
Đúng vậy, Mục Căng chẳng nhận ra cô bé trong hình là ai cả, nên không nhìn kĩ, nên không nhận ra khuôn mặt của cô bé ấy có mấy phần tương tự với cô.
Cô bé trong ảnh mặc đồ như công chúa nhỏ, trông rất đáng yêu, khoảng tầm hơn 3 tuổi gì đấy.
Sau khi cô bị bán, không thể nào mà được chụp ảnh nổi, cả ngày mặc áo thô vải bố đi lao động, tay đầy vết chai cả, không có chút nào giống đôi bàn tay của tiểu thư đài các hết.
Ký ức lúc ba bốn tuổi không rõ ràng, lại bị bọn buôn người dọa sợ, quên hết chuyện trước đây, thế nên không nhận ra được đứa bé trong bức ảnh chính là mình.
Vành mắt Thi Lâm nóng lên, quay đầu không nhìn cô nữa, đã nhiều nằm rồi anh sống trong tự trách, nếu không phải vì anh, thì Nhu Nhu của anh sẽ không đi lạc.
"Xin lỗi, đừng thương tâm quá." Mục Căng mím môi, nhìn khí áp thấp xung quanh anh, biết là nói phải chỗ đau lòng của anh rồi.
Cô cũng không hiểu vì sao, thấy Thi Lâm buồn, chính cô cũng bị ảnh hưởng theo, cảm thấy đau lòng thay anh.
"Nhu Nhu mất tích đều là lỗi do tôi cả, nếu năm đấy tôi không cố chấp đòi ra ngoài chơi thì đã không xảy ra chuyện rồi, nếu không phải do tôi không trông con bé cho tốt..." Một người đàn ông hơn mét 8, nói đến đây lại nghẹn ứ cả lại.
"Xin lỗi, tôi thất lễ rồi." Anh đè nén sự nghẹn ngào trong lòng xuống, nói xin lỗi với cô.
"Không sao, tôi hiểu mà." Cô nhẹ nhẹ vỗ vai anh.
"Cảm ơn." Thi Lâm cảm tạ.
"Phương Mạc Hoài đâu? Sao cậu ấy lại không theo cô tới?" Thi Lâm hỏi.
"Anh ấy không có nhà, chắc phải mấy hôm nữa mới về." Mục Căng cười cười.
"Phương Mạc Hoài mấy năm nay cũng chẳng ổn tí nào, năm đấy chia tay cô không lâu thì tôi với Phương Mạc Hoài quen nhau, từ đấy về sau, chỉ cần uống say thì hầu như là vì cô cả, chỉ cần nghe phong thanh thấy tin tức của cô, hoặc biết được địa chỉ của cô ở đâu là say không biết đường về nữa." Thi Lâm nhàn nhạt nói.
"Mấy năm nay tôi không khuyên được cậu ấy, dạ dày cũng hỏng vì uống nhiều luôn rồi, cho dù trước đây cô ra nước ngoài vì lí do gì, nhưng thân là bạn, tôi hi vọng ít nhất bây giờ cô hãy đối xử với cậu ấy tốt một tí."
"Cảm ơn, tôi hiểu." Đôi mắt Mục Căng rất kiên định.
Thi Lâm cười, chạm cốc với cô, "Thế là tốt."
Mục Căng uống một ngụm, lại nghe thấy Thi Lâm nói, "Tôi phải quay lại rồi, chuyện em gái tôi còn phải nhờ cô nghĩ lại xem đã gặp ở đâu, cảm ơn cô."
Mục Căng gật đầu, "Nhất định."
Thi Lâm đặt ly lên khay của phục vụ, xoay người bước vào phòng.
Mục Căng nhìn cốc bia còn chưa uống hết, quay về phòng của bọn cô.
Cô hơi xuất thần, vì cô bé trong hình kia, thực sự rất quen.
Rốt cuộc đã gặp ở đâu rồi nhỉ?
Mục Căng nghĩ không ra.
Thời gian từ từ trôi, hai tuần lễ kết thúc, Phương Mạc Hoài sắp trở về, Mục Căng gọi điện cho anh trước.
"Alo?" Phương Mạc Hoài nhanh chóng bắt máy.
"Phương Mạc Hoài, lúc nào thì anh về?" Mục Căng hỏi.
"Chuyện bên này hơi rắc rối tẹo, chắc là phải 2 ngày nữa." Phương Mạc Hoài cũng hơi bất đắc dĩ, vốn đã tận lực ép thời gian rồi nhưng vẫn không thể giải quyết trong vòng hai tuần được.
"Không sao, đến lúc đấy gửi thông tin chuyến bay cho em, em tới đón." Mục Căng cười nói.
"Không cần đâu, bây giờ em cũng là người có mấy triệu fans rồi, đừng đến, nhỡ bị nhận ra thì không hay?" Phương Mạc Hoài từ chối.
"Thế cũng được, đạo diễn gọi em rồi, em cúp máy đây." Mục Căng nói xong, nghe thấy tiếng đáp lại, cúp máy.
Quay xong một cảnh, trợ lí cầm nước ấm qua cho cô, cô uống một ngụm, trợ lí vui vẻ nói với cô, "Chị Mục, có fans qua thăm phim trường nè."
"Thật không?" Mục Căng kinh ngạc, nhanh đóng nắp cốc giữ nhiệt lại đưa cho trợ lí, cầm áo khoác đi theo trợ lí ra bên ngoài.
"Tiểu Tuyết, có bao nhiêu người tới vậy?" Mục Căng vừa đi vừa hỏi.
"Chắc tầm hai ba mươi người." Tiểu Tuyết trả lời.
"Em đi kiểm tra xem có cụ thể bao nhiêu người, mua cho họ một chút đồ nóng kiểu trà sữa đồ ăn vặt các kiểu, nhanh đưa qua nhé, trời này lạnh lắm." Mục Căng nói.
Lần đầu có fans tới thăm, Mục Căng cũng hơi căng thẳng.
"Vâng." Tiểu Tuyết gật đầu, bảo một người khác ra kiểm kê nhân số.
Rất nhanh đã đi ra đến nơi, Mục Căng nhìn, xịn thật, người tương đối đông, khoảng hơn ba mươi người.
Giơ băng rôn, rồi tay ái nấy cũng ôm