Editor: Quỳnh Cửu
Ba người bước vào Thanh Cung, ngồi xuống khu đẹp nhất.
Đây là ông chủ của nhà hàng này, nhưng chỉ là chi nhánh thôi, sau đấy còn có boss lớn nữa, cũng là bạn tốt của Phương Mạc Hoài, quen nhau từ nhỏ.
Ông chủ tự mình đem menu ra, "Phương tổng, Thi tổng, hai người muốn dùng gì?"
Không đợi hai người trả lời, Thi Lưu đã vươn người giật lấy, mở menu ra.
Thi Lâm cau mày, vừa định nói gì thì Phương Mạc Hoài đã đưa menu sang cho anh, nhìn anh lắc đầu.
Không sao cả, ăn xong bữa cơm này là biết cô ta là thiên kim thật giả ngay thôi, không cần thiết phải cáu gắt bây giờ làm gì cả.
Phương Mạc Hoài với Thi Lâm đều gọi một phần Beefsteak và soup, Thi Lưu thì gọi lung tung một nồi to, món nào ở đây cũng từ 4 chữ số trở lên, lại còn thêm một chai rượu vang nữa, một bữa ăn cũng phải 4, 5 vạn. (hơn 100 triệu ạ)
Phục vụ ở đây vô cùng chu đáo, không lâu sau đã đem bộ đồ dùng và rượu lên.
Phương Mạc Hoài với Thi Lâm ngồi đấy bàn chuyện làm ăn, không ai để ý tới Thi Lưu cả, Thi Lưu nhìn qua nhìn lại một hồi, bữu môi uống rượu.
Thi Lưu ngồi chán, lấy điện thoại ra lướt qua lướt lại nửa ngày cũng chả có gì thú vị, tức đến mức muốn ném điện thoại luôn, nhìn hai người đối diện nhưng chẳng thể chen nổi một câu nào, cũng không cắt ngang được câu chuyện của họ, nếu không thì kiểu gì cô ta cũng bị Thi Lâm nói này nói nọ cho mà xem.
"Phục vụ." Cô ta gọi.
Phục vụ chạy qua, "Xin chào, xin hỏi ngài cần gì ạ?"
"Sao đồ ăn còn chưa lên vậy? Chờ bao lâu rồi?" Thi Lưu cau mày, có vẻ sốt ruột.
"Xin lỗi tiểu thư, mong cô lượng thứ một chút, chúng tôi sử dụng đầu bếp chuyên nghiệp của Pháp, nấu tương đối chuẩn chỉ, thế nên thức ăn cũng sẽ được đưa lên chậm hơn." Phục vụ mỉm cười giải thích.
Thi Lưu đập bàn, trừng mắt nhìn cô ấy, "Nhanh đi giục đi, bảo họ làm nhanh chút."
Thi Lâm cau mày, "Câm miệng."
Sau đấy nhìn phục vụ, "Ngại quá, cô cứ làm việc của cô thôi, phiền cô mang cho tôi một li nước đá."
Phục vụ mỉm cười khim lưng với anh, xoay người đi.
"Tới Thanh Cung ăn, giữ phép tắc cho tôi!" Thi Lâm nhìn Thi Lưu, giọng điệu không tính là tốt.
Cô ta làm cái gì vậy? Đến nhà hàng Pháp còn đòi giục đồ?
Thi Lưu không để ý tới anh, tuy là cô ta sợ Thi Lâm thật, nhưng chỉ cần về làm nũng với mẹ là đảm bảo Thi Lâm lại ngoan ngoãn nghe lời ngay.
"Này, anh đang làm gì vậy?" Cô ta quay đầu hỏi Phương Mạc Hoài.
Phương Mạc Hoài không có biểu cảm gì cả, nhấp một hớp rượu, không nhìn cô ta mà nói với Thi Lâm, "Người đại diện cho công ti nhà cậu đã chọn được chưa?"
Thi Lâm lắc đầu, "Sao thế?"
"Mục Căng sắp đóng máy rồi, tôi định để cô ấy nhận thêm mấy cái đại ngôn nữa, tới lúc đó qua chỗ cậu casting thử xem." Phương Mạc Hoài nói.
"Thế thì không cần casting đâu, để cô ấy trực tiếp kí hợp đồng là được." Thi Lâm gật đầu, thẳng tay mở cửa sau luôn.
Phương Mạc Hoài vỗ vỗ bả vai anh, không nói gì.
Thi Lưu tức đến điên luôn rồi, "Sao anh không trả lời tôi?"
Nói xong quay đầu nhìn Thi Lâm, "Anh, em không cho phép anh mở cửa sau cho anh ta!"
"Công ty đâu phải chỗ để chơi."
Phương Mạc Hoài nhìn Thi Lưu, cảm tưởng cô ta cứ như đứa khuyết não vậy, lại còn không trưởng thành, tư tưởng nông cạn, tầm nhìn thì khỏi nói luôn.
Quan trọng là ngây thơ vô cùng, ngây thơ đến mức làm người ta buồn cười, lại còn dùng cách gây sự để thu hút sự chú ý của Phương Mạc Hoài nữa chứ, cả người toàn đồ hiệu cứ như sợ người ta không biết mình là ai, trong nhà mình đầy tiên luôn vậy.
"Câm miệng cho tôi!" Thi Lâm đập bàn cái rầm, thực sự làm anh xấu hổ hết sức.
"Chuyện tôi quyết định chưa tới lượt cô phản đối đâu, cô nhìn xem bây giờ cô thế nào đi?"
Thi Lâm sắp bị cô ta chọc cho phát điên luôn rồi.
Lúc này Mục Căng gọi tới cho Phương Mạc Hoài, ăn bắt máy, "Mục Mục."
"Em vừa mới quay xong cảnh cuối hôm nay, anh đang ở đâu vậy?" Mục Căng hỏi.
"Anh với Thi Lâm đang ở Thanh Cung, em qua đây đi! Mình cùng ăn cơm luôn." Phương Mạc Hoài trả lời.
"À, được, em tới ngay." Cô vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, bỗng hơi thắc mắc, sao tự dưng hai người đấy lại tới Thanh Cung làm g?
"Em muốn anh gì, anh gọi trước cho." Phương Mạc Hoài hỏi.
"Anh gọi gì thì gọi giúp em một phần như thế." Mục Căng không kén ăn.
"Được, thế cúp máy nhé, đi đường cẩn thận." Phương Mạc Hoài nói xong, cúp máy.
Thi Lưu bị Thi Lâm dọa cho cụp đuôi không dám nói câu nào, cô ta yên lặng uống rượu, ngoan ngoãn ngồi chờ.
Không bao lâu thì Mục Căng cũng tới, liếc mắt liền nhìn thấy Phương Mạc Hoài.
Đây là bàn sáu người, ba người bên này ba người bên kia, Mục Căng nhìn một chút, quyến đoán ngồi cạnh Phương Mạc Hoài.
Cô chẳng có tí hảo cảm nào với cô em gái này của Thi Lâm cả.
Mục Căng gật đầu chào hỏi Thi Lâm.
Phương Mạc Hoài cầm túi xách giúp cô, "Sao hôm nay tan sớm vậy?"
Bình thường cô quay xong toàn chín mười giờ hơn, hôm nay sớm hơn nhiều rồi.
"Em không có cảnh quay tối, hầu như quay xong hết rồi nên mới về sớm." Mục Căng vừa giải thích vừa cởi khẩu trang với mũ ra.
"Anh..." Phương Mạc Hoài vừa định nói gì đấy thì lại bị Thi Lưu cắt ngang.
"Sao