Editor: Quỳnh Cửu
Lúc Thi Lâm quay về, Thi Lưu đang ngồi trò chuyện gì đấy với mẹ Thi, bố Thi cũng đang ở đấy, ngồi trên sofa cười đùa có vẻ rất vui.
Ba người thấy Thi Lâm về, vẫy tay với anh, "A Lâm, mau qua đây, con xem Lưu Lưu mua gì này."
Từ lúc Thi Lưu tới nhà họ Thi tới giờ, mỗi ngày không mua này mua nọ thì đi khoe của này kia, may mà nhà anh có đủ tiền, chứ không cứ theo kiểu mua sắm của cô ta, sớm muộn gì cũng phá sản thôi.
Mẹ Thi yêu ai yêu cả đường đi, con gái yêu của bà muốn gì có nấy, cho dù bà biết hành vi của cô ta không ổn lắm, nhưng vẫn quyết định mất trí nhớ có tính chọn lọc.
Bố Thi cũng thế.
Thi Lâm không thèm cười, cầm túi văn kiện trong tay, trong túi là hai tờ giám định khác nhau, anh đang suy nghĩ xem nên nói thế nào.
"Anh, anh xem, đây là nguyên một bộ trang điểm đấy, nghe bảo dùng tốt lắm, em mua một bộ, cộng thêm với quần áo này nữa.." Cô ta chỉ một đống túi phía sau.
"Anh? Anh sao thế?" Thi Lâm nhìn cô ta chằm chằm, làm lòng Thi Lưu bỗng xoắn cả đi.
"Mua ít thôi." Thi Lâm nói, "Không dùng thì đừng mua, nhiều tiền cũng không tiêu như thế được."
Sắc mặt Thi Lưu hơi khó coi, quay đầu làm nũng với mẹ Thi, "Mẹ! Mẹ nhìn anh kìa!"
"Không sao, con gái mà, mua chút đồ có làm sao đâu, huống hồ đây còn là em gái con đấy. A Lâm, con đừng nghiêm khắc quá." Mẹ Thi nói.
Thi Lâm không nói gì thêm, "Mẹ, con đã nói riêng với mẹ nhiều lần rồi, đi xét nghiệm..."
Lời còn chưa nói hết thì bố Thi đã chen vào, "Được rồi A Lâm."
Ông nháy mắt với anh, lần nào mẹ Thi nhắc đến vấn đề này đều rất tức giận.
Thi Lưu không biết anh đang nói gì, thắc mắc, "Anh, xét nghiệm gì?"
Thi Lâm cong môi, "Không có gì."
Thôi được, anh cũng không đánh rắn động cỏ, anh phải xác định trước xem cô gái này là vô tình trở thành em gái anh, anh là tính kế để giả vờ.
"Bố, công ty có một số việc con muốn bàn với bố, chúng ta lên thư phòng đi, để mẹ với em gái ở dưới này xem tiếp." Anh nói với bố Thi.
Bố Thi tốt tinh, nhưng cũng đủ ác, đủ lí trí để nghĩ, nếu không phải vì chiều mẹ Thi thì ông cũng sẽ đi làm ADN.
Bố Thi theo Thi Lâm vào thư phòng, hai người đối mặt nhau, Thi Lâm lấy giám định của anh với Thi Lưu ra đưa cho bố Thi, "Bố xem đi ạ."
Bố Thi nhận lấy, nhìn tiêu đề, mặt biến sắc, không nhìn nội dung bên trong nữa mà xem thẳng kết quả luôn.
"Con lén đi làm giám định của con với Thi Lưu, không có quan hệ huyết thống." Thi Lâm nói.
"con nghi ngờ không phải là không có lí do, con muốn làm giám định ADN cũng không phải vì muốn làm mất mặt ai hay không muốn để cô ta trong nhà, mà là vì con sợ chúng ta bị người ta lợi dụng mà tự chúng ta không nhận ra."
"Bố, cô ta không phải con nhà chúng ta, không phải em gái con, con cũng không có đứa em gái nào như thế cả." Anh nói.
Bố Thi chẳng nói được câu nào, thở dài, "Chuyện này bố sẽ từ từ nói với mẹ con, bố sợ bà ấy không chịu được."
"Ngoài ra con cũng điều tra xem con bé kia một chút, là vì thiếu sót của chúng ta làm người ta bị nhận lầm, hay là cô ta cố tình để chúng ta nhận nhầm. Nếu là loại đầu, thì sau này bảo đảm sinh hoạt cho nó, còn nếu là loại sau, con tự xem xét mà làm." Bố Thi nói.
Ông nói xong, đặt văn kiện lên bàn, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, "Giấu nó đi, đừng để mẹ con thấy quá sớm."
"Bố." Thi Lâm gọi ông lại.
Biết Thi Lưu không phải con gái của mình, thân hình bố Thi dường như càng còng lại, bởi vì đây không phải con gái ruột của ông, ông chẳng biết con ông còn đang chịu khổ ở chốn nào nữa.
"Ừ?"
"Vẫn còn một phần giám định nữa." Anh lấy ra, "Bố xem một chút."
Bố Thi cau mày, không hiểu lắm, đến khi ông phản ứng lại, đột nhiên mở to mắt.
Thi Lâm cười gật đầu, "Con tìm được rồi, đợi xử lí xong vấn đề ở nhà, con sẽ đón con bé về."
Bố Thi nhìn chằm chằm kết quả, cuối cùng thở dài, "Nhu Nhu đang ở đâu thế?"
"Rất nhanh sẽ về thôi." Thi Lâm không nói cho bố Thi biết là ai, chủ yếu là do vẫn chưa giải quyết xong chuyện trong nhà thì không nên đi quấy rầy Nhu Nhu, Nhu Nhu của anh xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất.
"Được, được." Bố Thi gật đầu liên tục.
"Chắc chắn chứ?" Ông vẫn còn hơi hoài nghi.
"Chắc chắn luôn." Thi Lâm gật đầu, "Nhưng mà, về cô ta."
Hai người ngầm hiểu ý, là chỉ Thi Lưu.
"Con mong bố giúp con một chút." Anh không giải quyết nổi mẹ Thi.
Hơn nữa sức khỏe của bà không tốt, nhỡ đâu vì chuyện này mà phát bệnh thì sao bây giờ?
"Được." Bố Thi gật đầu, đi ra ngoài, không biết trong lòng là cảm xúc gì nữa.
Thi Lâm cũng đi theo ra, đứng trên cầu thang gọi, "Thi Lưu."
Thi Lưu ngẩng