Editor: Quỳnh Cửu
Thi Lâm đau lòng sờ lên vết chai trên lòng bàn tay cô, ôm cô vào lòng, tay không ngừng vuốt gáy cô, giọng nói nghẹn ngào, "Đều là lỗi của anh cả."
"Là anh có lỗi với em, anh không ngờ đưa em ra ngoài chơi lại làm em lạc mất."
"Em thực sự..." Mục Căng khóc, "Nhiều năm như thế, em mệt lắm..."
Mục Căng trừ trước mặt Phương Mạc Hoài ra, đây là lần đầu tiên cô mềm yếu như thế.
Cô trước giờ đều quen với việc nuốt hết tất cả đắng cay mệt mỏi vào trong, có uất ức cũng sẽ không nói, khổ tâm hay gì cũng vậy, cứ im lặng chịu đựng một mình thôi.
Một câu của cô tựa như con dao cừa vào trái tim của Thi Lâm vậy, năm đấy anh tùy hứng, anh sơ sẩy, khiến cho Mục Căng bị người ta ắt đi mất, công chúa Nhu Nhu của anh, đáng lẽ cả đời này phải sống trong vui vẻ, bố mẹ yêu thương, anh trai sướng không khép được miệng, gặp ai cũng phải khoe nhà mình có cô em gái xinh xắn thế nào.
Gia đình có điều kiện, cả đời cô sẽ được ngâm trong hũ mật mà lớn, đến khi trưởng thành sẽ gả cho một người đàn ông có phẩm hạnh tốt, gia thế tốt, đối xử tốt với cô.
Nhưng Mục Căng hơn 20 năm luôn chìm trong đau khổ, chịu đòn roi, rồi cả những công việc làm không xuể nữa. Nếu như không phải số cô tốt, cả đời này có lẽ sẽ chết ở trong thôn, gả cho mấy lão già chỗ đấy, trở thành công cụ đẻ con cho chúng, không nghe lời thì bị chặt tay chặt chân, rồi chết đi trong khốn khổ.
"Trở về cùng anh, được không?" Thi Lâm cúi đầu, nói bên tai cô.
"Mẹ của mình vì chuyện của em, sức khỏe không được tốt nữa, còn có bố, bố cũng vô cùng nhớ em." Thi Lâm nói.
"Còn có anh nữa, anh sẽ bù đắp lại tất cả những gì mấy chục năm qua thiếu em, bù lại cho Nhu Nhu của anh hết."
"Cùng anh về nhà được không?" Thi Lâm hỏi lại lần nữa.
Mục Căng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cô đang cân nhắc.
Bên phía Lương tiên sinh hãy còn đè nặng, thậm chí bây giờ có khi vẫn có người đang giám sát cô, chứng cứ bên Mục Lâm thì chưa có tin tức gì cả, cô còn chưa cứu Mục Lâm ra nữa.
Thế nên, không phải cô không muốn về nhà với anh trai cô, cô muốn lắm chứ, nhiều năm nay, cô nằm mơ cũng muốn được về nhà.
Nhưng bây giờ không phải là vấn đề có thể hay không nữa, mà là có dám hay không.
Mục Căng suy nghĩ một chút, đẩy Thi Lâm ra, chuyện này cứ tạm thời gác đấy đã, cô muốn nói với Phương Mạc Hoài trước, nghe kiến nghị của anh.
Cô lắc đầu, "Không được."
Thi Lâm sốt ruột, kéo tay cô, "Nhu Nhu có phải đang giận anh không? Không sao cả, em cứ về nahf trước, em muốn anh làm gì anh làm cái đấy cho em, được không?"
"Hay em lo bố mẹ? Em yên tâm, họ rất yêu thương em, nếu không thì cũng không vì em mà hao tổn hết tâm trí như thế, mẹ cũng vì thế mà bệnh."
"Hay là vì thứ gì khác? Em nói cho anh nghe, anh sẽ giải quyết hộ em, bố mẹ nhớ em, anh cũng thế." Anh nói.
Mục Căng lắc đầu, đột nhiên vươn người ôm lấy Thi Lâm, loại cảm giác này không giống với lúc ôm Phương Mạc Hoài, Phương Mạc Hoài đem lại cho cô cảm giác an toàn, còn Thi Lâm, lại là sự an tâm.
Là kiểu an tâm khi lá rụng về đúng cội.
"Đều không phải." Cô lắc đầu.
"Em không trách anh." Cô nói.
Thi Lâm cũng không phải cố ý làm lạc mất cô, hơn nữa chuyện xảy ra rõ ràng là do số mệnh cô an bài thế rồi, không phải ai cũng có thể thay đổi được.
Hơn nữa chí ít nhiều năm như thế, anh chưa từng buông bỏ việc tìm lại cô, không có một giây phút nào là không tự trách cả, thế cũng đủ rồi.
Cô chịu nỗi đau về thể xác, nhưng anh là sự dằn vặt về tinh thần.
Chẳng ai sống thoải mái cả.
"Thế là tốt rồi." Thi Lâm nghe cô nói xong, cũng yên lòng, anh ôm cô thật chặt, đây chính là em gái bảo bối mà anh tìm lại được.
Có lẽ là do quan hệ huyết thông, lúc anh tìm Thi Lưu, đương nhiên cũng có vui vẻ, nhưng lại không có cảm giác an tâm, nhưng Mục Căng lại đem lại cho anh cảm giác đấy, không còn cảm thấy trống vắng trong lòng nữa.
"Em không muốn về nhà với anh sao?" Anh cẩn thận hỏi.
"Tạm thời thì không." Mục Căng lắc đầu.
Thứ nhất, cô chưa chuẩn bị việc phải đối mặt với bố mẹ Thi, cô cảm thấy nhanh quá, mặc dù cô cũng rất muốn gặp họ.
Thứ 2, chuyện của cô vẫn chưa giải quyết xong, thế nên, phải đợi cô nghĩ thêm đã, hỏi Phương Mạc Hoài xem anh có kiến nghị gì rồi mới quyết định sau.
"Được, em muốn gì cũng được cả, chỉ là nếu có chuyện gì thì phải tới tìm anh tra, anh sẽ cố hết sức giải quyết cho em, em hiểu chứ?" Thi Lâm bẹo mặt cô, lau sạch nước mắt cho cô.
Anh thở dài một cái, kéo cô vào lòng ôm thêm lần nữa, đây là lần đầu tiên anh có thể chân chính thở phào, "Cuối cùng anh trai cũng tìm được em rồi."
Mục Căng chớp mắt, nước mắt lại chảy xuống rồi, vòng tay ôm lấy lưng anh, nhỏ giọng, "Anh ơi..."
Người Thi Lâm cứng cả lại, tới khi tỉnh người mới cười ôm cô càng chặt hơn, "Ừ."
Từ bé đến giờ, anh chưa bao giờ cười vui vẻ thế cả.
Phương Mạc Hoài đứng bên kia chờ hơn nửa tiếng đồng hồ, thấy cuối cùng hai người cũng cười, hết ôm rồi đẩy ra, đẩy ra rồi ôm