Editor: Tô Hi
Qua khoảng nửa giờ, đột nhiên có người gõ cửa. Mục Căng đang xem tạp chí, tiện đó đá chân Phương Mạc Hoài: "Đi mở cửa."
Phương Mạc Hoài bất đắc dĩ, nhìn qua chân cô, trước tiên cúi người xỏ dép vào chân cho cô rồi mới đứng dậy đi mở cửa.
"Chù dì." Anh mở cửa thì thấy người đến nằm trong dự đoán.
Đó là bố Thi và mẹ Thi.
"Phương Mạc Hoài." Ba Thi vỗ vai anh, hai mắt mẹ Thi đẫm lệ mông lung, nhẹ nhàng đẩy Phương Mạc Hoài ra, nhìn cô gái đang ngồi dựa vào Thi Lâm trong phòng.
Mục Căng cũng vừa vặn ngẩng đầu, sửng sốt.
"Nhu Nhu." Mẹ Thi lập tức rơi lệ, khóc lóc chạy chậm đi qua, ôm Mục Căng vào ngực.
"Mẹ có lỗi với con." Bà khóc nói.
"Mấy năm nay con đã phải chịu khổ rồi."
Mục Căng nhìn thoáng qua Thi Lâm bên cạnh, thực ra cô có chút không biết làm sao, Thi Lâm cười với cô, yên lặng an ủi.
Cô nhẹ nhàng nâng tay, từ từ ôm lấy mẹ Thi, tình cảm và cảm giác trong lòng rất phức tạp, cô không biết xử lý thế nào khi đối mặt với tình huống này.
Mẹ Thi cảm giác được con gái ôm mình thì lại càng rơi nước mắt nhiều hơn. Đã nhiều năm qua, mỗi lần bà nhớ đến Nhu Nhu, không biết cô đang ở đâu, cũng không biết cô có ăn no mặc ấm không, cũng không biết cô sống chết thế nào.
Cảm giác này giống như lăng trì tâm bà, may mà Nhu Nhu nhà bọn họ đã trở về bên cạnh bà.
Bố Thi cũng qua đây. Ông vỗ vai mẹ Thi, im lặng an ủi, dịu dàng yêu thương nhìn Mục Căng, nhìn kỹ thì mắt ông còn hơi đỏ.
"Chào mừng con về nhà." Ông cười nói.
Rõ ràng ban đầu Mục Căng cũng không muốn khóc, nhưng khi nghe được câu này thì cô lập tức rơi lệ không ngừng.
Nằm mơ cũng nghĩ đến về nhà, nằm mơ cũng nghĩ có bố mẹ và anh trai thương yêu, coi cô như một công chúa nhỏ.
Nằm mơ cũng muốn thoát khỏi nơi đáng sợ đó.
"Về nhà cùng mẹ nhé, có được không?" Mẹ Thi gạt nước mắt, vuốt tóc Mục Căng.
Phương Mạc Hoài đóng cửa lại, đứng bên cạnh nhìn, trong mắt anh vừa vui mừng vừa mất mác.
Vui mừng vì Mục Mục của anh cuối cùng cũng tìm được người nhà, tìm được bố mẹ anh trai, mất mác vì từ nay về sau sự chú ý của Mục Căng không chỉ đành cho một mình anh.
Bên kia mẹ Thi cũng đã bình tĩnh lại cảm xúc, ngồi bên cạnh Mục Căng, kéo tay cô, giọng nghẹn ngào quan tâm cô.
Bố thi cũng ngồi bên cạnh hỏi han ân cần, Thi Lâm ở bên cạnh chọc cười, cũng đã làm giảm bớt cảm giác xấu hổ và luống cuống của Mục Căng.
Người một nhà trò chuyện vui vẻ. Phương Mạc Hoài đứng bên cạnh nhìn cũng vui lây, bỗng nhiên chuông điện thoại anh vang lên, anh nhìn thoáng qua rồi đi ra ban công.
"A lô?"
"Ừ, tôi đã biết."
Bên kia lại nói gì đó, Phương Mạc Hoài lặng im một lát rồi cười lạnh lùng: "Đúng là đồ ngu."
"Lát nữa tôi gọi lại sau, anh sửa sang lại chứng cứ rõ ràng, tôi muốn tác dụng thực, một kích tất trúng, không cho cô ta bất cứ cơ hội xoay người này, hiểu chưa?" Phương Mạc Hoài nói.
"Được, cứ vậy đi." Phương Mạc Hoài nói xong liền cúp máy.
Anh đi vào phòng khách, khẽ gọi Thi Lâm.
Thi Lâm đứng dậy cùng anh ra ban công, Phương Mạc Hoài nói lại nội dung cuộc điện thoại.
Ngày đó chẳng qua là một paparazzi chụp ảnh được, còn không kịp phát ra thì đã bị người ta ra giá cao thu mua.
Hỏi người mua là ai thì anh ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ có lịch sử gửi tiền qua Alipay.
Tra ra là Thi Lưu.
Bắt đầu từ khi cô ta đi thì Phương Mạc Hoài đã biết, con người ngu ngốc này nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhưng Thi Lưu cũng chỉ mua ảnh chụp, sau đó lại đem một ít ảnh lung tung rối loạn bán cho một paparazzi khác, bao gồm cả ảnh lần đó bọn họ ăn cơm ở Thanh Cung, ghi âm Thi Lâm xem ở mặt mũi anh mà mở cửa sau cho Thi Lâm.
Paparazzi này đã tra ra không ít tin xấu của minh tin, gì cũng dám nói, không sợ đắc tội ai, thu được chứng cứ liên phát lên Weibo, càng không thể vãn hồi.
Thi Lâm gật đầu: "Nếu cô ta làm vậy thì cần phải gánh vác hậu quả, tôi đã hiểu, cảm ơn cậu Mạc Hoài."
Anh nói xong định đi ra ngoài với Mục Căng thì lại bị Phương Mạc Hoài kéo lại.
"Cậu biết vì sao Mục Căng không muốn về nhà không?" Phương Mạc Hoài hỏi.
"Em ấy còn chưa thích ứng, rất bình thường." Thi Lâm nói.
Phương Mạc Hoài lắc đầu: "Không chỉ vì thế, vốn định để cô ấy tự nói với cậu, nhưng Mục Mục trước giờ đều là một mình gánh hết khổ cực, tôi phải nhiều lần ép thì mới chịu nói."
"Mục Mục quá khổ, căn bản không phải những gì cậu biết, còn khổ gấp trăm lần những thứ đó."
Thi Lâm cau mày, chờ Phương Mạc Hoài nói.
"Sau khi Mục Mục bị lừa bán, cũng không đơn giản là cha mẹ nuôi không tốt mà là bắt cô ấy làm việc kiếm tiền." Những thứ này là Mục Căng nói cho Mục Căng nói cho Thi Lâm, cô không nói những chuyện khác với anh.
"Thật ra thôn đó vẫn luôn trọng nam khinh nữ, bọn họ sẽ không mua bé gái, chỉ mua phụ nữ để sinh con đẻ cái. Mục Căng cũng rất may mắn vì mẹ nuôi thích nên mua với giá thấp."
"Cùng