Lương Cảnh luôn suy nghĩ, ông ta tha cho Mục Căng có phải là sai rồi không?
Ông ta già rồi, có đôi khi ngại phiền, ông ta cho rằng Mục Căng chẳng thể uy hiếp nổi ông ta, nhưng hiện tại...
Lương Cảnh nhìn tràng hạt rơi đầy trên đất, nhà họ Phương, nhà họ Thi, rồi cả độ nổi tiếng, sức ảnh hưởng của cô, chuyện đã không còn đơn giản nữa rồi.
Ông ta phải làm gì đấy, ít nhất là chuyện của Mục Căng, hoặc là tất cả những chuyện trên, không thể để nói tiếp diễn được.
"Hà Thanh." Ông ta gọi.
Hà Thanh là một tay sát thủ mà ông ta bồi dưỡng, làm cái nghề này lúc nào mà chẳng có một hai đối thủ, việc họ làm là diệt sạch những kẻ đó.
"Vâng." Hà Thành từ trong bóng tối bước ra.
"Dọn sạch chỗ này đi." Lương Cảnh đứng lên, "Mục Căng, cậu tự mình tới giám sát đi, thời gian này không ổn lắm, nếu không động thủ được thì đừng động, còn cô ta có gì bất thường." Lương Cảnh hơi dưng lại.
"Giết!" Ông ta phủi vết bụi vô hình trên tay, giọng điệu nhàn nhạt.
"Vâng." Hà Thanh khom lưng.
Cùng lúc đấy, án của Thi Lưu cũng bắt đầu xử, Mục Căng không đích thân tham dự, Phương Mạc Hoài để trợ lí đi, tòa phán bảy năm, Thi Lưu cũng không kháng án.
Mục Căng gần đây không nhận thêm phim mới, cũng không muốn quay quảng cáo, chỉ muốn nghỉ ngơi ở nhà, vì mấy hôm nữa phải quay về lấy chứng cứ thế nên cô không có tâm trạng làm gì cả.
Lúc đầu không định nói chuyện về lấy chứng cứ cho Phương Mạc Hoài biết, tự cô lặng lẽ về thôi, nhưng Phương Mạc Hoài ở với cô lâu thế rồi, sớm đã biết tỏng lòng cô nghĩ gì.
Đêm đấy liền ép cô phải khai báo chi tiết cho anh nghe, sau đấy kiên định biểu thị cô nhất định phải đi cùng anh.
Mục Căng làm sao mà đấu lại được Phương Mạc Hoài? Không còn cách nào khác ngoài đồng ý.
Chớp mắt đã qua 3 ngày mà Mục Căng với Mục Lâm hẹn nhau, bọn họ xuất phát trước mấy tiếng liền để có thể chắc chắn đến nơi vào trước 10 rưỡi sáng.
Phương Mạc Hoài đậu xe ở chỗ xa, hai người đi đường rừng vào thôn, tới chỗ hẹn, cô cúi người rút cái xẻng nhỏ ra, đào xuống gốc cây tìm, quả nhiên là tìm thấy.
Phương Mạc Hoài cười, liếc xung quanh không thấy ai, anh kéo cô dậy, "Nhanh đi thôi!"
Ở đây ngay cạnh thôn, nhỡ đâu có người đi qua thì sao?
Mục Căng gật đầu, định đi với anh thì lại phát hiện ra có gì đấy.
"Chờ đã." Cô hơi khom lưng, cầm lấy góc giấy nhỏ tựa như phong thư đang vùi trong đất lên.
Kéo ra ngoài, phủi đất bên trên đi, quả nhiên là thư, rất nặng, tựa như một quyển sách vậy, cô mở ra, đang định đọc thì thấy Phương Mạc Hoài lôi tay cô.
"Đi mau!" Anh nghe thấy tiếng, có người đang đi qua bên này, vô cùng ồn ào, không ít người.
Mục Căng không còn cách gì khác ngoài xách đồ lên chạy cùng anh, người phía sau không đuổi theo, Phương Mạc Hoài lái xe ra xa mới từ từ dừng lại.
Mục Căng mở thư trong tay ra, bên trong là một cuốn vở dày khoảng 3cm, cô lấy ra, bìa vở rất đơn sơ, trên đấy còn có vết đỏ, Mục Căng nhìn kĩ, dí vào mũi ngửi thử, có mùi rỉ sắt nhàn nhạt, là máu.
Hơn nữa vết máu có đậm cũng có nhạt, dây lên không chỉ một lần.
Mục Căng run run mở ra, Phương Mạc Hoài ngồi bên cạnh nhìn, vỗ vỗ vai cô, yên lặng làm cô thoải mái.
Ngày 5 tháng 2.
Đây là lần đầu tiên em viết nhật kí, vì từ lúc quyết định làm chuyện này, em cũng biết, thời gian của em không còn nhiều nữa rồi, thế nên em muốn viết hết những gì em muốn nói với chị.
Thật bất hạnh, chúng ta phải cùng nhau lưu lạc tới cái chốn không nhìn thấy mặt trời này, nhưng cũng thật may mắn, chúng ta có nhau, em rất muốn đi cùng chị, muốn sau khi chuyện này kết thúc, tìm chị, sống cùng chị, chị sẽ không bỏ mặc em đâu đúng không?
Em rất nhớ chị, đây là năm thứ 7 chị đi rồi .
Hy vọng tương lai, vẫn có thể gặp chị lần cuối.
Sống thật hạnh phúc nhé, đừng quay về nữa.
Trên giấy còn có rất nhiều vết nước mắt, đó là nước mắt của Mục Lâm.
Xem hết nhật kí ngày đầu tiên, Mục Căng nước mắt đầy mặt, lầm bầm, "Sao chị có thể không cần em được cơ chứ..."
Phương Mạc Hoài thấy mà đau lòng, duỗi tay lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng.
Mục Căng tiếp tục xem.
Không phải ngày nào Mục Lâm cũng viết, cứ cách vài ngày cậu mới viết một lần.
Ngày 27 tháng 2.
Chúng lại đánh em rồi, em không khóc.
Chúng đánh bài thua không có tiền nên nổi giận, không nói câu nào đã cầm gậy đập lên người em rồi.
Lúc chúng đánh em, em chẳng thấy đau đớn tí nào cả, cơ thể em đã quen với điều đấy rồi.
Nhưng đến tối nằm trên giường, em nghĩ tới chị, nhớ tới những tối chị ôm em ngủ, biết em bị đánh sẽ bôi thuốc an ủi cho em, đột nhiên em lại đau tới mức không thể ngủ nổi.
Chị ơi, em đau quá!
Mục Căng không đành lòng đọc tiếp nữa, quay đầu vui vào lòng Phương Mạc Hoài, khóc òa lên thành tiếng.
Cô có lỗi với cậu, không cứu được cậu ra.
Phương Mạc Hoài cũng khó chịu, cau mày vỗ vỗ lưng cô.
"Em xem trang cuối trước đi!" Cố gắng nói một câu.
Mục Căng lau nước mắt, run tay xem trang cuối cùng.
Ngày 8 tháng 6.
Chứng cứ đã tìm đủ rồi, chị ơi, chúng ta phản kích thôi.
Nhưng hình như em bị phát hiện rồi.
Không sao cả, em đã chuẩn bị tư tưởng sẵn rồi, nhưng