Cả hai người giật mình quay lại nhìn Sơn Hải và Bảo Duy trầm trầm, không ngờ Sơn Hải và Bảo Duy thấy Ngân hằng ở đó thì cũng hơi giật mình rồi ngậm miệng không nói tiếp. Lâm Phong cảm thấy hai đứa bạn có biểu hiện kì lạ thì chau mày hỏi:
- Có chuyện gì?
- À…chuyện đánh nhau này …các thầy cô quyết định mời phụ huynh lên…- Sơn Hải ấp úng nói, mặc lấm lét nhìn Ngân Hằng.
Lâm Phong nghe xong sắc mặt cũng thay đổi hắng giọng nói:
- Mình biết rồi.
Sơn Hải và Bảo Duy nghe xong cũng hiểu ý bèn lấp liếm vài câu rồi bỏ đi. Ngân Hằng không hiểu rõ nguyên nhân sắc mặt Lâm Phong không tốt, cô nghĩ việc lần này bị báo cáo lên phụ huynh mà ba mẹ của Lâm Phong lại không ở gần nhau, trong lòng thật sự có chút lo lắng cho Lâm Phong . Thấy Lâm Phong ngồi thừ ra, cô vỗ nhẹ vai của Lâm Phong hỏi:
- Không sao chứ?
- Không sao – Lâm phong bị vỗ vai chợt tỉnh lại vội vàng đáp, rồi quay mặt nhìn Ngân Hằng có chút e dè nói – Mình không sao, bạn về lớp trước đi.
- Vậy, mình về lớp trước đây – Ngân Hằng ngập ngừng rồi gật đầu quay lưng đi về lớp.
Lâm Phong nhìn theo bóng dáng của Ngân hằng thì thở dài, con người một khi đã nói dối đều phải có lúc đối mặt với lời nói dối của mình.Tâm trạng Lâm phong trở nên phiền não vô cùng.
Chỉ vì một suy nghĩ ngốc nghếch mà bây giờ cậu phải đối mặt với một sự thật khủng khiếp ở phía sau. Trong lòng bị một trận run sợ, cậu rút điện thoại gọi ẹ mình:
- Mẹ! – Vừa nghe đầu bên kia bắt máy cậu đã gọi lớn.
- Con trai, có chuyện gì vậy – Mẹ Lâm Phong dịu dàng hỏi.
- Ba và mẹ đang ở đâu?
- Con hy vọng ba mẹ đang ở đâu? – Mẹ cậu hỏi lại một cách thâm ý.
- Con hy vọng ba mẹ đang ở nước ngoài – Lâm Phong lí nhí đáp, trước đây cậu luôn hy vọng ba mẹ ở nhà nhiều hơn với mình, cùng mình và chị ăn một bữa cơm gia đình ấm cúng, nhưng qua cách mẹ hỏi thì cậu đã biết cô giáo đã gọi điện cho ba mẹ rồi, cậu nói giọng như một đứa trẻ mắc lỗi.
- Rất tiếc, lần này ba mẹ lại không thực hiện được nguyện vọng của con lần nữa. Ba mẹ đang ở nhà – Mẹ cậu cười cười nói rồi nghiêm giọng nhắc nhở cậu quý tử của mình – Được rồi, mẹ hiểu, con trai ở tuổi này có những phút bốc đồng đánh nhau là chuyện thường, ngày mai mẹ sẽ đến gặp cô giáo thay con xin lỗi, yên tâm, ba mẹ chẳng trách gì con trai yêu quý của ba mẹ đâu. Nhưng lần sau phải kiềm chế tính tình của con lại có biết không? Không thể hễ nổi giận là dùng nấm đấm được.
Lâm Phong không phải vì sợ bị ba mẹ trách phạt mà lo lắng không muốn ba mẹ ở nhà, mà là bởi vì cậu đã nói dối Ngân Hằng, ba mẹ cậu đã ly thân từ khi cậu còn nhỏ. Nếu như ba mẹ cậu cùng nhau đến trường thì….
Chuyện ba mẹ cậu vẫn yêu thương nhau, chuyện họ vẫn thường là người tài trợ cho trường những vật dụng học tập và học bổng thường niên cho các học sinh xuất sắc. Mọi chuyện chỉ cần họ xuất hiện sẽ bị đồn ầm lên thế nào cũng truyền đến tai của Ngân hằng.
Nhưng sự thật này trước sau gì cũng không thay đổi được, Lâm Phong xụ mặt đáp:
- Con biết rồi.
Nói xong cậu cúp máy rồi nằm ườn ra mặt bàn than ngắn thở dài, nghĩ cách giải thích cho Ngân Hằng hay.
***********
Ngân Hằng và Ngân Quỳnh cùng đón xe buýt về nhà, trong lúc mở cửa, Ngân Quỳnh vô ý va tay vào cánh cửa, lại trúng vào chỗ bị trầy da, lập tức cảm thấy rát bỏng đau đớn, Ngân Quỳnh nhăn mặt xuýt xoa.
- Còn đau à – Ngân Hằng thương xót hỏi.
Ngân Quỳnh gật đầu thổi thổi chỗ bị trầy của mình.
- Xin lỗi! Là tại chị hại em ra nông nỗi này – Ngân hằng áy náy nói, nếu không phải vì Ngân Quỳnh muốn thông báo cho cô hay chuyện của ba thì cũng chẳng đi ra khỏi lớp học để rồi nhìn thấy đánh nhau mà nhảy vào can thiệp.
Ngân Quỳnh chưa kịp lên tiếng phản đối thì cánh cửa nhà chưa kịp mở đã bật ra, nét mặt bà Kim Lương hầm hầm xuất hiện. Bà ta đưa mắt nhìn Ngân Quỳnh một lượt, thấy đứa con gái mình đứt ruột đẻ ra, trước giờ cưng như trứng mỏng, chưa từng bị thương tổn nào. Vậy mà bây giờ tay chân lại thế này, cơn giận dữ bùng lên nhất là trước câu nói:” Xin lỗi! Là tại chị hại em ra nông nỗi này” của Ngân hằng càng khiến bà ta điên tiết lên. Lợi dụng con bà để qua mặt bà, bây giờ còn hại con bà ra nông nỗi này.
- Ngân Quỳnh, con đón xe đến nhà cô Hương, lấy giúp mẹ một ít đồ.
- Đồ gì hả mẹ, để con thay đồ xong rồi đi – Ngân Quỳnh không hề biết âm mưu muốn đẩy mình đi xa của bà Kim Lương nên vô tư đáp.
- Không cần, con đi ngay đi. Mắc công cô Hương chờ – Bà Kim Lương cố tình nhấn mạnh.
- Dạ – Ngân Quỳnh đành miễn cượng quay người ra đi.
Ngân Quỳnh vừa đi, Ngân Hằng bèn chào bà Kim Lương để đi vào nhà. Không ngờ nhận được cái lườm béng nhọn của bà ta. Cánh cửa đóng sầm lại ở phía sau lưng tạo cảm giác kinh hãi, một cơn gió lạnh lẽo chạy dọc