- Gì vậy, hôm nay cá tháng tư hay trái đất bị đảo lộn – Bảo Duy kinh ngạc nhìn Sơn Hải hỏi.
- Ông hỏi tui, tui hỏi ai. Có lẽ trước giờ thằng Phong không phải đàn ông, nó là đàn bà, cho nên thay đổi 180 độ nhanh như vậy đó – Sơn Hải nhún người cố làm ra vẻ mình vừa chứng kiến phim kinh dị.
Cả hai người đang trao đổi với nhau thì thấy Lâm Phong đi về phía mình. Theo sau còn có cô bạn kia nữa, cho nên họ không ai nói ai tự động im lặng.
- Chào! – Cô bạn gái ấy tự động lên tiếng trước, cười cười chào với Sơn Hải và Bảo Duy như giữa họ có sự quen biết thân thiết.
Cô bạn này chính là Hạ Huyền của lớp bên cạnh, là bạn thân của Ngân Quỳnh. Cô nàng rất thích Lâm Phong, công khai theo đuổi rồi bám đuôi khiến Lâm Phong nhiều lần nổi cáu. Nhưng vì gia đình của Hạ Huyền với gia đình Lâm Phong có làm ăn qua lại với nhau nên có thể xem là thân thiết. Cho nên đôi khi Lâm Phong chỉ có thể nổi giận mắng vài câu rồi bỏ đi, chứ chẳng thể làm gì cô bạn này. Hơn nữa cậu tuyệt không thích đánh con gái , nhưng cũng chưa bao giờ để Hạ Huyền trong mắt. Thẳng thừng từ chối cô nàng không thương tiếc trước trường.
Vậy mà giờ lại tay trong tay với Hạ huyền, hỏi sao không khiến mọi người trong trường xôn xao cho được.
- Chào – Bảo Duy và Sơn Hải ngượng cười chào Hạ huyền
Cô nàng không để ý đến thái độ đó của họ mà hớn hở ôm lấy cánh tay của Lâm Phong nhõng nhẽo đưa ra yêu cầu:
- Tối nay chúng ta đi ăn KFC nha.
- Được. Về lớp đi – Lâm Phong đáp bằng giọng nói vô cùng lạnh lùng, nhưng lại khiến Hạ Huyền vui vô cùng, cô ngoan ngoãn gật đầu rồi ngoe ngảy đi về lớp.
Bảo Duy và Sơn Hải lập tức quặp cổ Lâm Phong kéo đi nơi khác.
Sân sau của trường, chỉ có vài người qua lại, học tìm nơi yên tĩnh học bài, ba người họ đứng cách xa nhìn nhau nói chuyện.
- Nói đi, định làm trò gì ?- Bảo Duy cứ nghĩ Lâm Phong bày trò gì đó để Ngân Hằng phải nhìn về phía cậu.
Bởi vì trước đây cậu từng bày mấy trò cho Lâm Phong, trong đó có chiêu cặp kè với người con gái khác, để cho người con gái mình thích biết rằng mình không cần cô ta, để con gái không làm giá và thấy sức hút của mình.
- Không làm trò gì hết , chỉ là mình bỏ cuộc thôi – Lâm Phong đáp một cách mệt mỏi.
Sơn Hải và Bảo Duy kinh ngạc nhìn nhau, rồi nhìn Lâm Phong. Sau đó lần lượt nói:
- Hai người họ đi chung với nhau, cũng chưa nói lên điều gì mà. Ngân Hằng đâu có nói, bạn ấy thích Minh Nhật đâu đúng không? – Bảo Duy ngẫm nghĩ rồi khuyên – Phong bây giờ bỏ cuộc, sau này nhất định sẽ hối hận cho xem.
- Đúng đó, cạnh tranh mà, ai được ai không còn chưa biết. Chẳng phải người lớn cũng hay nói, chưa đám cưới thì vẫn còn cơ hội hay sao? – Sơn Hải lập tức phụ họa thêm.
- Chỉ sợ là không còn nữa, vậy thà dứt khoát cho xong để không còn đau lòng nữa – Lâm Phong mĩm cười chua xót đáp.
Thấy thái độ dứt khoát của Lâm Phong, Bảo Duy và Sơn Hải thở dài. Cuối cùng Lâm Phong cũng kể lại cảnh tượng mình nhìn thấy trong xót xa, người như Ngân hằng nếu không thật sự thích thì sẽ không để cho người khác ôm mình như thế. Cậu ước gì mình không đi theo hai người bọn họ, ước gì không ngu ngốc đứng đợi bên ngoài như thằng ngốc như thế để rồi chứng kiến cảnh hai người họ ôm chầm lấy nhau như thế. Giây phút đó, tim cậu như ai bóp ghẹt, cảm giác đau đớn gần như gục ngã, đến nỗi cậu không biết bản thân làm sao về nhà.
Không ngờ Hạ Huyền lại đến nhà cậu chơi vào đúng lúc này, Lâm Phong muốn quên đi Ngân Hằng, cho nên cậu liền gật đầu đồng ý
- Thật sự suy nghĩ kỹ chưa? Quyết định bỏ cuộc à – Bảo Duy trầm ngâm đứng dựa lưng vào gốc cây thảy thảy đồng tiền trong tay hỏi Lâm Phong.
Lâm Phong ngồi bệch xuống một bên dựa lưng vào gốc cây thở dài, ánh mắt chứa đầy sự u buồn, ẩn lên sự đau đớn trong lòng, nhưng không đáp.
- Đại trượng phu, nâng lên được, bỏ xuống được – Sơn Hải ngồi bên cạnh Lâm Phong vỗ vai cậu an ủi.
Lâm Phong cùng Sơn Hải và Bảo Duy nói cười đi vào lớp, Ngân Hằng định lên tiếng hỏi cậu làm bài thi thế nào? Nhưng Lâm Phong đi ngang người cô một cách lạnh lùng, mắt không nhìn cô, khiến cô không mở miệng được. Cuối cùng đành im lặng ngồi xuống, cô quay lưng lại nhìn Lâm Phong, nhưng đầu cậu đã gục xuống mặt bàn không cục cựa.
Bảo Trâm ngoái nhìn theo ánh mắt của Ngân Hằng, nhìn thấy nét buồn trong mắt bạn thì không khỏi tức giận. Cô ném ánh mắt bực tức vào kẻ ngồi kế bên Lâm Phong.
Bảo Duy đang ngồi nói chuyện rôm rả với Sơn Hải, bỗng cảm thấy có ánh mắt bén nhọn ném về phía mình thì không khỏi rùng mình quay người nhìn lại. Thấy ánh mắt chết người của Bảo Trâm, cậu nuốt nước bọt sợ hãi.
Giờ ra về, cậu vỗi vã đuổi theo sau xe của Bảo Trâm.
- Tránh ra đi – Bảo Trâm hét lên với Bảo Duy đầy tức giận khi cậu chặn đầu xe của cô.
- Nghe mình nói đi – Bảo Duy nhất quyết đứng chặn đầu xe của Bảo Trâm không cho cô đi tới khi nào cậu giải thích xong.
- Không cần, bọn con trai mấy ông toàn là những kẻ xảo trá không hà. Nào là Lâm Phong rất thích Ngân Hằng, cậu ấy nhất định khiến Ngân Hằng luôn vui vẻ…cuối cùng thì sao hả. Nắm tay cô gái khác, đúng là đồ khốn mà. Uổng công tui nói tốt với Ngân