Cháu đã nói người đâm hắn ta là cháu mà, không phải bạn ấy đâu – Lâm Phong gào lên trong uất nghẹn trước mặt mấy chú công an điều tra – Bắt cháu đi. Thả bạn ấy ra.
Lâm Phong khi tỉnh lại không thấy Ngân Hằng ở đâu cả, cậu vội vàng bật dậy tìm kiếm. Chợt thấy một lá thư Ngân hằng để lại cho cậu.
Phong!
Cám ơn bạn đã ình một ký ức ngọt ngào như thế, suốt cuộc đời này mình sẽ không bao giờ quên phút giây ấy. Bạn biết không, mình vốn dĩ đã không còn mong đợi gì ở nữa ở cuộc sống này. Nhưng chính bạn đã mở ra ình một con đường mới. Bạn đem lại ình một thứ ánh sáng ấm áp, một cảm giác yên bình hạnh phúc. Bạn đem đến ình một niềm tin, tin rằng tương lai phía trước có hạnh phúc.
Cám ơn bạn, vì tất cả mọi điều bạn làm ình. Cám ơn bạn vì lời hứa cùng mình đi chung một con đường. Cám ơn vì đã tạo ình một giấc mơ tuyệt đẹp như thế.
Chỉ tiếc rằng, mình không thể cùng bạn thực hiện ước mơ kia.
Hãy biết rằng, dù giấc mơ kia không thể thành sự thật, nhưng mình mãi mãi không quên.
Hãy thay mình xây dựng giấc mơ đó. Hy vọng có một ngày mình có thể nhìn thấy khung cảnh mà chúng ta đã vẽ ra.
Hứa với mình, hãy sống cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc nha.
Ngân Hằng.
PS: Có một câu nói mình vẫn muốn nói với bạn:” EM YÊU ANH”
Đọc xong lá thư, lòng Lâm Phong như một ngọn lửa đang bừng cháy, một nỗi sợ hãi mơ hồ bừng lên. Cậu đã vội vả chạy đi tìm Ngân Hằng khắp nơi, cuối cùng cậu cũng nghĩ ra cô đi đâu. Cô muốn thay cậu đi đầu thú tội đã đâm tên Hào.
- Cháu bình tĩnh lại đi. Chuyện do ai làm, chúng tôi sẽ tự điều tra. Nếu cháu mà còn như vậy nữa, chúng tôi sẽ đuổi cháu ra khỏi nơi này – Một bác công an bận đồng phục lại vỗ vai Lâm Phong trấn tĩnh cậu – Cháu cứ bình tĩnh kể lại đầu đuôi sự việc ọi người nghe.
Lâm Phong nghe xong thì hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc một lần nữa cho bác công an đó nghe.
- Vậy là cả ba người giằng co, rồi con dai đâm vào anh ta à – Bác công an đó ôn tồn hỏi cậu.
Lâm Phong khẽ gật đầu.
- Nghĩa là trong lúc hổn loạn không xác định được người đâm con dao đó là ai?
Cậu lại tiếp tục gật đầu.
- Nhưng cô bé kia đã bảo rằng, con dao đó là do cô ta đâm.
- Không phải – Lâm Phong kích động đứng bật dậy hét lên. Cậu không xác định rõ con dáo đó là do cậu hay tên Hào đã đâm vào, nhưng cậu biết rõ, Ngân Hằng hoàn toàn không liên quan gì hết.
Khi cô lao vào chụp tay tên Hào, ngăn chặn hắn ta đâm cậu, hai bàn tay của cô nắm ngay bắp tay của hắn, cho nên không thể nào có thể đâm hắn được.
Có lẽ Ngân hằng tưởng rằng người đâm hắn ta là cậu, cho nên mới quyết định thay cậu đi tự thú. Nhưng cậu không thể đứng nhìn cô vì mình mà phải mang tội oan như thế.
- Con dao đó là do cháu đâm …không phải là bạn ấy – Lâm Phong điên cuồng hét lên để cho bọn họ tin cậu.
- Bình tĩnh đi cậu bé . Bác biết quan hệ cả hai đứa rất tốt, nhưng không thể bao che giúp đỡ cô bé ấy như thế được.
- Không phải, là cháu, con dao đó là cháu đâm vào. Cháu mới là hung thủ, hãy bắt cháu đi, thả bạn ấy ra – Lâm Phong lần nữa hét lên, cả người cậu đỏ rần vì tức giận. tại sao dù cậu cố gắng giải thích thế nào, bọn họ vẫn nhất mực không tin cậu mới chính là hung thủ.
- Im miệng – Một giọng nói đanh thép đầy uy quyền vang lên kèm theo tiếng gậy đập mạnh dưới sàn.
- Ông….- Lâm Phong ngỡ ngàng quay đầu nhìn về phía sau – Ba, mẹ …chị….
- Phong à, con không sao chứ? – Bà Ngọc Lan lao đến bên con trai ôm lấy con nghẹn ngào.
- Con không sao – Lâm Phong đẩy mẹ mình ra rồi yêu cầu bà – Mẹ à, mẹ giúp con nói với họ đi. Người đâm tên kia là con chứ không phải Ngân Hằng.
Bà Ngọc Lan nghe con nói xong thì ….Bốp….
- Con đừng nói bậy bạ nữa.
- Mẹ ….- Lâm Phong sững người không ngờ mẹ cậu lại đánh cậu, chưa bao giờ bà nặng lời với con cái chứ đừng nói là đánh mắng.
- Dẫn nó về nhà đi – Ông nội Lâm Phong ra lệnh.
- Theo mẹ về nhà – Bà Ngọc Lan liền nấm lấy cánh tay Lâm Phong kéo đi.
- Không…con không về nhà đâu – Lâm Phong vùng ra khỏi tay mẹ mình lắc đầu nói – Con đã nói rồi, con mới là người đâm hắn ta.
- Bốp….
Lần này, người đánh cậu là ông Hoàng Nam, ba của cậu.
- Mày làm loạn đủ hay chưa hả. Mau theo ****** về nhà, nếu không đừng trách tao – Trước giờ ba Lâm Phong luôn giữ hình tượng lịch sự trước mặt mọi người, nhưng hôm nay ông gần như mất bình tĩnh trước thái độ cương quyết của thằng con trai.
Bà Ngọc Lan và Lâm Tịnh nhìn thấy ông nổi giận thì cũng tái xanh mặt mày lao đến giữ lấy