Lời ca vừa dứt, dư âm còn lắng lại, khiến nhiều người trong quán bar còn chìm trong hư vô. Không phải giọng ca của Ngân Hằng quá xuất sắc, có thể vượt qua cả ca sĩ nổi tiếng hát bài này mà là cô thể hiện tâm trạng bi ai, nỗi đau thương phải chia lìa với người mình yêu.
Nước mắt cô rơi hòa vào lời ca khiến người khác nghe mà cảm thấy ray rứt, một nỗi đau thấm vào tận tâm can.
Sau khi cô cúi đầu trao trả lại micro cho người dẫn chương trình, ánh mắt bi ai lướt qua Lâm Phong lần cuối rồi quyết định quay lưng bỏ đi.
Đó là lời cuối cùng, cô có thể nói với Lâm Phong, đau dài thà rằng đau ngắn. Kết thúc tất cả đi.
Một năm, liệu trong vòng một năm, công ty ba cô có thể vực dậy hay không? Không ai biết được, cũng không ai có thể trả lời được.
Cho nên, dù cô và Lâm Phong có kéo dài cuộc tình này thêm một năm nữa thì được gì? Đổi lại là nổi đau càng lớn hơn nữa mà thôi.
Một năm sau, tên Hào sẽ đối xử với cô ra sao, chẳng ai có thể biết được. Hơn nữa, nếu cô đủ tuổi kết hôn, họ sẽ bắt cô kết hôn với hắn, vì hắn và gia đình hắn sinh con nối dõi.
Cô quay lưng đi bắt gặp cái nhìn của người đàn ông đó, từ khi cô bước chân lên sân khấu, cô đã chạm phải ánh nhìn của ông ta. Đôi mắt sâu đầy thâm trầm, dưới ánh đèn mờ trong quá bar càng mông lung huyền ảo, có chút đáng sợ, nhưng lại có chút gì đó chân thành. Đôi mắt ông ta khiến Ngân Hằng bối rối.
Ông ta là người vỗ tay khen ngợi cô trước tiên, những người khác nghe tiếng vỗ tay cũng sực tĩnh và nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng.
- Chào cô bé – Một người đàn ông mặc bộ vest, trên tay cầm một mảnh giấy cuộn tròn bước đến chặn đường Ngân Hằng, ông ta nhìn Ngân Hằng cười nói – Giọng hát của cháu thật đặc biệt.
- Vậy sao – Ngân Hằng cười ngượng ngùng đáp.
- Đây là danh thiếp của chú – Ông ta chìa trước mặt Ngân Hằng – Nếu có lúc nào đó, cháu muốn làm ca sĩ, hãy thử sức ở quán bar này của chú trước xem.
- Cám ơn, có lẽ là cháu sẽ không cần đâu ạ – Ngân Hằng dứt khoát từ chối.
- Cứ thử cân nhắc xem – Ông ta mĩm cười nhẹ nhàng nói, không hề có tí ép buộc nào.
Ngân Hằng thấy vậy đành miễn cưỡng nhận lấy rồi gật đầu chào ông ta, cô dứt khoát đi đến bên tên Hào, vẻ mặt đang nhìn cô đắc chí, xem ra nhờ cô hắn cũng được ngẩng đầu không ít với bạn bè.
Tên Hào vui vẻ ôm lấy vai cô, kề mặt sát vào tai cô nói khẽ:
- Hôm nay em thể hiển xuất sắc lắm.
- Vậy chúng ta có thể vê nhà sớm chút được không? – Ngân Hằng nhân cơ hội hắn đang vui vẻ bèn đề nghị.
Quả nhiên hắn gật đầu:
- Được.
Tên Hào bèn cầm chai rượu còn gần phân nữa lên tu một hơi, rồi đặt cái cạch xuống bàn, coi như đã trả nợ xong với bạn bè, vẩy tay chào họ ra về.
Hắn ta không quên quay lại chào người đàn ông kia một tiếng. Ngân Hằng muốn tránh ánh mắt của ông ta nhưng cuối cùng vẫn là giáp mặt chào hỏi.
- Hy vọng lần nào đó được mời cậu và cô bé này một bữa cơm, nhớ nể mặt nha – Giọng nói thân tình của ông ta vang lên.
- Được ạ, anh đã lên tiếng, lẽ nào em lại không đồng ý. Vậy chúng ta hẹn khi nào anh rảnh nha
- Được.
Tên Hào cứ thế ôm lấy Ngân Hằng rời quán. Ba người kia cũng vội vàng tính tiền rồi rồi đi. Lâm Phong nãy giờ bị Sơn Hải và Bảo Duy kiềm giữ, bây giờ không còn bị giữ nữa, cậu nhanh chóng lao ra ngoài, ánh mắt cậu cũng chạm qua người đàn ông này một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông nhìn theo bóng Lâm Phong, khẽ nhếch môi cười, sau đó tiếp tục ly rượu của mình.
Lâm Phong và hai người bạn vừa đi ra ngoài thì đã không còn thấy Ngân Hằng và tên Hào đâu nữa. Cả ba vội lấy xe chạy đi tìm, nhưng họ vừa đi ra một đoạn vắng người, lập tức bị một nhóm côn đồ chặn xe lại giữa đường.
- Bọn bây muốn gì – Bảo Duy dừng xe lại nhìn bốn thằng chặn xe của họ hỏi.
- Muốn tụi bây không làm kỳ đả cản trở người khác nữa mà thôi – Một tên cầm cây gậy vỗ vỗ tay mình, nhướng mày cười đểu đáp.
- Hắn ta thuê tụi bây à? – Lâm Phong bực tức gắt hỏi, tay cậu siết chặt lại nổi lửa giận phừng phừng.
- Nói nhiều cũng vô ích, dạy dỗ tụi bây trước đã – Hắn không đáp mà nói, rồi hất đầu ra lệnh cho đồng bọn.
Cả bốn tên đều cầm gậy trong tay từ từ tiến lại gần ba người bọn họ, tạo một vòng tròn bao họ bên trong. Cả ba người đều chống xe lại, tựa người vào nhau phòng thủ. Đánh nhau cũng đã nhiều, nhưng cũng chỉ là kiểu mấy thằng con trai choi choi trong lớp chọi nhau mà thôi. Còn đây , nhìn mặt bọn này, kẻ nào kẻ nấy đều tỏ ra máu lạnh đến đáng sợ.
Cả ba nuốt nước bọt cái ực, có