Đám cưới trang hoàng rất đẹp mắt trong một nhà hàng tiệc cưới , tuy không thật sự sang trọng như rất ấm cúng. Chúng đủ thể hiện tình yêu của cô dâu chú rể hạnh phúc trong ngày này qua nụ cười vô cùng hạnh phúc của họ.
Nhóm bạn thân được ngồi riêng một bàn, tụ họp xôn tụ, cười nói đủ điều. Ngân Hằng cùng Quang Khải và Gia Bảo đến tham dự tiệc cưới. Ba người họ giống như một gia đình nhỏ vậy.
Nhật Tân và Gia Huy đi từng bạn mời rượu, đến bàn của họ bị Sơn Hải và Bảo Duy giữ lại trêu.
- Này! Nhật Tân của tụi mình từ nay gã cho Huy, phải chăm sóc cho tốt, không được ăn ở hai lòng nha. Nếu không tụi mình sẽ không tha đâu.
- Không được thấy Nhật Tân hiền lành mà bắt nạt
- Không được gia trưởng, là đàn ông thì phải giúp vợ việc nhà.
……
Mỗi người một câu, rồi cùng cũm ly vui vẻ, Gia Huy liếc nhìn Ngân Hằng rồi nhìn Quang Khải đang ngồi kế bên cô đầy thân mật , trong lòng bỗng nãy lên một nỗi âu lo. Có phải cậu đang sai lầm hay không? Có phải cậu nên chọn thời điểm thích hợp hay không? Ánh mắt bất giác chuyển ra cửa nhìn.
- Sao thế, chờ ai à? – Nhật Tân thấy Gia Huy cứ nhìn ra cửa thì tò mò nhìn theo rồi hỏi.
- Một người bạn cũ, đã lâu không gặp. Nhưng có lẽ cậu ấy không đến – Gia Huy khàn giọng trả lời, cũng không biết nên vui hay buồn.
Sơn Hải đứng lên dùng muỗng vỗ vỗ vào cái ly trên tay cho kêu để thu hút ánh nhìn của mọi người trong bàn:
- Sau đây, nhân ngày cưới của Gia Huy và Nhật Tân, mình xin cóng hiến một bài thơ con cóc thu lụm được để khuyên các đứng lang quân có ý định mèo mỡ.
Nói xong Sơn Hải bưng ly bia uống một ngụm sau đó hắng giọng đọc trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người.
“ Bồ là bạn nhậu có mồi
Vợ là có mùi đáy nồi hẩm hiu
Bồ là nơi tỏ lời yêu
Vợ là nơi chút bao nhiêu bực mình
Bồ là rượu quý ở trong bình
Vợ là nước ở ao đình thấy ghê
Nhìn bồ con mắt nó phê phê
Nhìn vợ cón mắt nó ghê ghê gườm gườm
Bồ tiêu thì chẳng tiếc tiền.
Vợ tiêu một cắc thì liền kêu than
Bồ giận thì quỳ lạy thấp nhang
Vợ giận thì bị mắng bị phan cây liền
Một khi túi hãy còn tiền
Bồ ôm thắm thiết hôn liền lấy anh
Một mai hết sạch sành sanh
Bồ đi vợ lại đón anh về nhà
Bồ là lều, vợ là nhà
Gió lớn lều sập
Cái nhà còn nguyên.”
- Xin ột tràng pháo tay – Sơn Hải đọc xong cúi người ra vẻ khiêm nhường nói.
Một người lập tức vỗ tay vang dội, tán thưởng bài thơ của Sơn hải vừa đọc.
- Hay lắm, thích nhất là 2 câu cuối. Nói đúng lắm, vợ là người ở bên cạnh ta mãi mãi, dù là ốm đau bệnh tật hay nghèo khó. Cho nên đàn ông chúng ta không nên có mới nói cũ, có vợ rồi mà còn ngó nghiêng – Bảo Duy cũng lên tiếng ủng hộ.
Đang trong lúc náo nhiệt, một người lặng lẽ từ cửa sảnh bước vào. Dáng người cao lớn, áo vest màu xám khoát lên người càng làm nổi bật thân hình. Gương mặt đẹp góc cạnh toát lên vẻ lạnh lùng, đôi mắt đen sâu ẩn chứa nhiều điều khiến người ta khó lòng nắm bắt. Chỉ có thể nói, khi người đó bước vào, tiến lại gần bàn nơi cô dâu chú rể đang đứng , từng bước chân đều thu hút cái nhìn của nữ giới.
- Chúc mừng hai bạn – Giọng nói trầm ấm nhưng mang theo sự ơ hờ không cảm xúc.
Mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn người có giọng nói quen thuộc đó. Sau đó là những phút giây sững sờ kinh ngạc. CHỉ có Ngân Hằng vẫn ngồi im lặng, nhưng trong tim cô không ngừng run rẩy.
- Phong
Sơn Hải và Bảo Duy là hai người đứng bật dậy chào đón Lâm Phhong.
- Cái thằng này, về bao giờ. Sao không thông báo gì hết vậy – Bảo Duy lớn tiếng trách.
- Đáng đánh – Sơn Hải đứng lên cung tay đấm nhẹ lên vai Lâm Phong, sau đó ôm chầm lấy cậu vui mừng.
- Ai mời cậu ta mà cậu ta xuất hiện vậy – Bảo Trâm ghiến răng tức giận nhìn trừng trừng Lâm Phong hỏi.
- Là mình mời – Gia Huy lên tiếng đáp.
- Tại sao – Xuân Phượng nhìn Ngân Hằng rồi cũng tức giận mà hỏi – Cậu chẳng biết là….
- Thôi đi, hôm nay là đám cưới của Gia Huy và Nhật Tân, cậu ấy muốn mời ai thì mời – Hà Nhi vội vàng ngăn cản cơn thịnh nộ của hai người bạn gái.
Bảo Trâm và Xuân Phượng hậm hực trừng mắt nhìn Lâm Phong một cái rồi ngồi xuống bàn, giận luôn cả Sơn Hải và bảo Duy khiến hai anh chàng cực kì khó xử.
- Vào ngồi cùng luôn đi – Gia Huy vỗ vai Lâm Phong mời.
Lâm Phong không khách sáo, chọn ngay cái ghế trống đối diện với Ngân Hằng ngồi xuống. Ánh mắt chậm rãi trên gương mặt đang cúi đầu của Ngân hằng.
Họ xa nhau đã 7 năm trời, lại như đã xa cách cả một thế giới vậy. Lâm Phong vốn muốn định ổn định rồi mới dò la tin tức của Ngân Hằng, nào ngờ gặp lại trong hoàn cảnh thế này.
Sự sững sờ trong khoảnh khắc khiến cậu không rời mắt khỏi Ngân Hằng. Dù Ngân Hằng không nhìn cậu, nhưng đôi tay siết chặt đôi đũa, cơ thể cứng đờ, hoang mang nhìn xuống dưới khiến Lâm Phong cảm thấy cô không hề vô tình như cô đang cố tỏ ra.
Lần này quay về, cậu muốn hỏi rõ năm xưa vì sao thay đổi lòng dạ, nhưng không thể không oán không hận.
Khẽ mĩm cười bình thản nhìn Ngân Hằng, Lâm Phong cười nói:
- Lâu quá không gặp. Không muốn chào đón người bạn này sao.
Tất cả mọi người gần như cứng đờ, im lặng không dám nhúc nhích. Ngân Hằng nghe Lâm Phong cũng trấn tĩnh lại cười nhẹ đáp:
- Vui chứ, tất nhiên là vui rồi. Chỉ là thời gian lâu quá, Phong thay đổi nhiều quá, nhất thời không nhận ra.
Cái đau khổ nhất của con người là nhìn thấy người mình yêu ngay trước mặt lại không thể chạm vào, chỉ có thể dùng sự lạnh lùng xa cách nhìn nhau. Hai tay Ngân Hằng đặt dưới chân, bấu chặt vào bắp đùi của cô, để có thể tỏ ra bình tĩnh thờ ơ đến lạnh lùng, cô nhận ra đã 7 năm xa cách, thời gian dài như vậy, mà cô vẫn không thể quên được .
7 năm, quả thật có thể làm thay đổi một con người. Một Lâm Phong của 7 năm trước luôn bốc đồng, nóng tính nhưng ở người cậu lại có sự chân thành, khiến người ta ấm áp, ánh mắt lúc nào cũng trong sáng như một đứa trẻ con hay hờn hay giận. Còn hiện tại, Lâm Phong đã trở thành một chàng trai trưởng thành. Từ sắc mặt lẫn thân hình khiến cho người ta cảm giác xa cách vô cùng. Vẫn là ánh mắt đó, nhưng sự trong sáng được thay bằng sự thâm trầm chất chứa đau buồn, gương mặt gầy hơn và dài hơn cho thấy sự trưởng thành rõ rệt của một người đàn ông, càng khiến vẻ mặt lạnh lùng xa cách hơn.
- Vậy sao? – Lâm Phong cười nhạt rồi quay sang Gia Bảo đang ngồi ăn chiếc đùi gà hỏi – Gia Bảo có nhớ anh là ai không?
Tuy Lâm Phong và Gia Bảo tiếp xúc không nhiều, nhưng lần nào cậu đến cũng mua cho Gia Bảo món quà nho nhỏ nào đó như một chiếc xe, một con rô bốt nên đối với một đứa bé như Gia Bảo