Quang Khải cũng không ngờ 7 năm trước, anh ta gặp một cậu nhóc tính tình nóng nảy, dù bạn bè đã cố gắng hết sức kìm giữ, nhưng cậu ta vẫn là đánh tên Hào không một chút kiên dè nể mặt.
Quang Khải còn nhớ ánh mắt của Ngân Hằng khi hát bài “ Duyên phận ý trời”, ánh mắt hướng về cậu ta không rời, ánh mắt đầy đau khổ đầy tuyệt vọng, khiến cho giọng hát càng trở nên truyền cảm hơn, khiến tiếng vỗ tay vang vọng lên không dứt khi cô kết thúc bài hát.
Khi đó Quang Khải chú ý đến Ngân Hằng là bởi vì cô khá giống bạn gái của anh ta.
Mười năm trước, khi anh quán bar đó khai trương, anh không thể đến tham dự vì bận đi công tác. Khi trở về, anh vội vàng đến chúc mừng. Cũng tại đây, anh đã gặp Lệ Thu, cô là ca sĩ ở quán bar này, khi đó, anh bị ánh mắt buồn và giọng hát ngọt ngào của cô thu hút. Khi ra về, cô bị một tên say xỉn trêu chọc, anh đã ra tay cứu giúp, sau đó được bạn anh giới thiệu, nên hai người quen nhau.
Lệ Thu luôn mặc cảm thân phận nghèo khó của mình, phải đi hát kiếm tiền phụ giúp gia đình, cho nên không dám chấp nhận tình cảm của anh, anh đã mất rất nhiều thời gian đeo đuổi mới khiến cô chấp nhận. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Quang Khải. Những cảm giác ngọt ngào, những nụ hôn say đắm mà Lệ Thu mang lại khiến anh luôn nở nụ cười.
Nhưng lúc đó, anh chỉ là một chàng trai mới lớn, chỉ mới vừa đi làm, công việc chưa tiếp nhận xong, cho dù ba anh làm chủ công ty, nhưng anh vẫn phải cố gắng hết sức mình vươn lên để mọi người có thể công nhận tài năng của anh. Cho nên cuộc sống của anh gần như đều bị sắp đặt hết.
Và điều sắp đặt dành cho anh là một cô vợ môn đăng hộ đối. Gia đình anh biết chuyện anh đang qua lại với một cô gái làm ca sĩ quán bar, cho dù cô trong sạch thế nào đi chăng nữa, họ vẫn không chấp nhận và nhanh chóng tiếp hành đám cưới giữa anh và cô gái kia.
Quang Khải thừa nhận rằng anh không đủ bản lãnh để phản kháng lại gia đình và bảo vệ tình yêu của hai người họ. Anh chỉ có thể đừng nhìn gia đình mình dùng tiền và ép buộc Lệ Thu rời xa anh. Anh cho rằng rồi anh sẽ quên cô và cô cũng sẽ quên anh.
Nhưng ngày anh đám cưới cũng là ngày cô lìa xa. Chỉ để lại một tin nhắn cho anh với hai câu ngắn ngủi:” Chúc anh hạnh phúc. Em yêu anh”
Quang Khải mới đau đớn xót xa nhận ra rằng, anh yêu cô rất nhiều, anh không thể quên cũng không thể sống thiếu cô được. Nhưng tất cả đã quá muộn.
Cho nên ngày mà anh có thể dẫn dắt được công ty cũng là ngày anh li hôn với người vợ chẳng yêu thương kia.
Ngày mà Quang Khải nhìn thấy Ngân Hằng bị tên Hào ép buộc cũng giống như Lệ thu bị tên say xỉn năm xưa giỏ trò, cũng là ngày giỗ của lê Thu. Trong lòng Quang Khải đã nghĩ, Ngân Hằng chính là Lệ thu năm xưa. Cho nên ánh mắt Quang Khải không thể nào rời khỏi Ngân hằng và đã ra tay giúp cô cùng Lâm Phong.
Để rồi 1 năm sau anh gặp lại Ngân hằng ở hoàn cảnh giống Lệ Thu năm xưa, làm ca sĩ cho quán bar. Chỉ có điều, sau đó Ngân hằng đã đến gặp anh hỏi câu:
- Anh có thể trả cho tôi một đêm bao nhiêu?
Khi đó Quang Khải rất sững sờ, anh nhìn Ngân Hằng, ở ánh mắt cô hoàn toàn khác với Lệ thu, cô mạnh mẽ và kiên cường hơn lệ Thu. Quang khải thật sự muốn biết điều gì đã khiến một cô bé như Ngân Hằng thay đổi đến như thế nhưng anh vẫn nói:
- Tôi không thích trẻ con.
- Tôi đã là đàn bà.
Một câu nói khẳng định không chút e dè, không chút xấu hổ, chỉ là một gương mặt lạnh lùng không cảm xúc, đôi mắt phẳng lặng không gợn một chút gì.
Lúc đó Quang Khải chỉ muốn thử xem một cô bé như Ngân Hằng có gan nói ra điều đó, nhưng có gan chấp nhận nó hay không. Cho nên anh nhìn cô và nói:
- Vậy thì tùy em ra giá.
Khi đứng trước cửa phòng khách sạn mà Quang Khải đã thuê, anh quay đầu hỏi Ngân Hằng một lần nữa:
- Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.
Nhưng Ngân Hằng đã đẩy cửa bước vào bên trong, thấy thái độ cương quyết như thế của Ngân Hằng khiến Quang Khải có chút bất ngờ. Quan sát cô từ ngày đầu tiên cô lên sân khấu hát, Quang Khải có thể nói, cô cũng giống như Lệ Thu năm xưa là bán giọng ca chứ không bán thân xác. Vậy thì chuyện gì khiến cô lại cần tiền gấp đến độ chấp nhận bán thân như thế.
Quang Khải chỉ tay lên trên chiếc giường duy nhất trong phòng rồi hất đầu ra lệnh cho Ngân Hằng:
- Ngồi xuống đó đi.
Ngân Hằng ngoan ngoãn ngồi xuống rồi ngẩng đầu nhìn Quang Khải mà hỏi:
- Có phải chúng ta làm ngay bây giờ hay không?
Quang Khải không đáp, chỉ bước đến bàn, trên đó có đặt một chai rượu, rót ình một ly rồi uống cản mới quay sang hỏi Ngân Hằng:
- Em không sợ tôi là loại người chơi xong rồi bỏ à, một xu em cũng không lấy được thì sao?
- Vậy thì chúng ta cứ giải quyết tiền bạc xong rồi hãy tiến hành giao dịc tiếp theo – Ngân Hằng không thay đổi sắc mặt nói.
Quang Khải nghiêng đầu quan sát cô, tuy vẻ mặt không hề thay đổi, giống như là không hề lo lắng hay sợ hãi, nhưng hai chân cô khép chặt, những ngón chân cũng co quắp lại, giống như muốn bấu chặt vào đôi giày dưới chân. Thân hình ngồi thẳng thớm, tưởng trừng như bất khuất kiên cường, nhưng thật ra cả thân hình đều cứng đờ.
Nhìn bộ dạng Ngân Hằng như vậy, Quang Khải quả thật càng muốn trêu chọc cô hơn, anh ta tiến lại gần Ngân Hằng nói:
- Yên tâm, việc xong tôi sẽ trả em không thiếu một xu. Nếu em phục vụ tôi tốt, nói không chừng tôi sẽ thưởng thêm cho em.
Vừa nói xong, Quang Khải đã đẩy ngã Ngân Hằng xuống dường. Trái tim Ngân Hằng gần như thót lại vì sợ hãi, hai tay bấu chặt vào trên tấm ra giường. Quang Khải bèn áp thân người anh ta lên người cô. Bàn tay dưa ra tạo thành một đường vẽ từ gương mặt đi qua cái cổ thon trắng rồi xuống ngực của cô.
Người Ngân Hằng khẽ run lên, một cảm giác sợ hãi cùng ghê tởm trực trào trong lòng cô nhưng cô nghĩ đến Gia Bảo. Nghĩ đến việc Gia Bảo đang cần tiền để phẩu thuật. Mà người đàn ông có thể giúp cô, người đàn ông ít nhất vẫn cho Ngân Hằng cái cảm giác là người tốt chính là Quang Khải. Cho nên cô khẽ nhắm mắt, tay cũng bắt đầu thả lỏng, buông xuôi cơ thể mình trong lòng Quang Khải.
Nụ hôn của Quang Khải rơi xuống môi, mặt…trên người cô, Ngân hằng cứ bất động để mặt anh ta xâm phạm cơ thể mình. Cô giống như một cái xác không cảm xúc. Không đáp trả cũng không phản kháng.
Chỉ một lát sau, Quang Khải buông cô ra, anh chán nản bảo:
- Vẫn là không hứng thú với trẻ con.
Nói xong Quang Khải đứng lên, anh đi tới áo khoác, lấy ra một điếu thuốc và bật