Tô Niên phải đi tìm Ngọc Trạch bổ sung kiến thức mới hiểu.
Sau đó hai người vừa nói chuyện vừa train đến lúc tắt điện của trường mới thôi.
Bạn nói với Thương Long: Em nghỉ, sắp tắt điện.
Thương Long nói với bạn: Em vậy mà học đại học rồi đó, tôi còn tưởng em còn nhỏ.
Bạn nói với Thương Long: Em không nhỏ, đã nói với anh rồi mà.
Thương Long nói với bạn: Chắc chắn em rất nhỏ con.
Bạn nói với Thương Long: Hừ, em không nhỏ, em đi ngủ, anh ngủ ngon.
Vừa nói xong Tô Niên đã tắt game.
"Tôi tưởng hai người còn tán tỉnh với nhau nữa chứ."
Ngọc Trạch trêu ghẹo nói.
Tôi rất nhỏ con sao?
Tô Niên phồng má hỏi.
Ngọc Trạch rất muốn nói phải.
"Làm gì có! Tôi đi ngủ đây."
Nhưng không thể quá dối lòng, hắn đành đi ngủ cho yên thân.
Bên kia, Túc Thương nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn biến mất mà bật cười.
Giận rồi.
Nhưng sao anh lại rất vui, Túc Thương xấu xa nghĩ.
Túc Thương liếc thấy bản thân trong gương, anh ngẩn ra.
Nam nhân trong gương để một đầu tóc đen cắt tỉa gọn gàng nam tính, để lộ cái trán anh tuấn, mày kiếm mắt phượng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng lúc này lại nhếch cao lên, đầu mày đuôi mắt cũng nhuốm ý cười rõ ràng, khiến cho cả khuôn mặt mất đi vẻ lạnh lùng lại ôn nhu hơn.
Ôn nhu?
Túc Thương anh ôn nhu?
Với ai?
Hình như anh đối với đứa nhỏ kia đúng là có vẻ đặc biệt dễ chịu, này cũng không lạ, đứa nhỏ kia ngoan ngoãn như vậy.
Túc Thương tìm cách lý giải sự ôn nhu của mình, vậy mà chưa từng nghĩ đến chiều hướng khác, sau khi Tô Niên xuống game thì anh cũng tắt game đi tập thể dục.
Đây là thói quen của anh, trước khi đi ngủ phải vận động một chút ra mồ hôi, lại tắm một cái mới đi ngủ, dù bay giờ đã trễ thì thói quen đó vẫn không bỏ.
Tô Niên lúc này lại đã an phận nằm trên giường, nhắm mắt đi ngủ.
Ngày mai là cậu chính thức đi học rồi.
Mấy hôm trước hai người đã chọn xong các bộ môn cần thiết để lên lớp rồi, cuối cùng tuy hai người cùng khoa nhưng hướng theo đuổi của cậu và Ngọc Trạch cũng có khác nhau, nhiều lớp họ không học cùng nhau được nhưng có thể đi chung.
"Hôm nay chúng ta không có tiết học chung, cậu nhớ cẩn thận."
Ngọc Trạch có chút lo lắng đưa Tô Niên đến giảng đường được chỉ định.
Tôi chỉ không phải chưa từng đi học, cậu đừng lo.
Tô Niên bó tay.
"Vậy cậu vào đi."
Ngọc Trạch nói xong thì quay đầu đi.
Sự thật chứng minh, Ngọc Trạch lo lắng thái quá.
Đại học cũng không phải trung học, giao tiếp giữa sinh viên với nhau không hề nhiều, giáo sư cũng chỉ lo giảng bài của mình, mặc ai nghe thì nghe, ai hiểu thì hiểu, cuối ngày cho họ làm một bài khảo sát ở nhà thì tan lớp.
"Đại học là để chơi."
Ngọc Trạch đã nói vậy đấy.
Tôi muốn đi làm thêm.
Tô Niên lại không rảnh như hắn.
"Hả?"
Ngọc Trạch giật mình.
Hắn cứ nghĩ mình nghe nhầm, nhưng thái độ của Tô Niên lại khiến hắn nghiêm túc nhìn cậu.
"Cậu nói thật?"
Ngọc Trạch vừa hỏi lại đã thấy Tô Niên gật đầu.
"Cậu như vậy...!Sao có thể đi làm ở đâu."
Không phải hắn ác ý, nhưng ai sẽ nhận một người khuyết tật.
Sinh viên như họ chỉ có thể chọn bán thời gian để kiếm chút tiền, nhưng những công việc đó đều trong ngành phục vụ, mà phục vụ ai lại không cần nói...
Tìm thử mới biết.
Tô Niên sao lại không biết, nhưng cậu vẫn phải tìm xem, không thể biết khó mà buông tha cho.
"Vậy tôi cùng cậu tìm, dù sao tôi cũng quen thuộc nơi này hơn cậu."
Ngọc Trạch quan sát Tô Niên hồi lâu, biết cậu quyết ý rồi cũng không khuyên giải nữa, nhưng sẽ giúp cậu, không để cậu bị thiệt thòi.
Cảm ơn cậu, Ngọc Trạch.
Tô Niên cười.
"Cậu muốn tìm bây giờ luôn?"
Hôm nay họ chỉ có một tiết buổi sáng, một tiết buổi chiều, có thể tranh thủ đi tìm xem.
Tô Niên gật đầu.
Cậu muốn tìm được việc càng sớm càng tốt.
"Vậy đi thôi, mục tiêu là xung quanh trường."
Ngọc Trạch nói là làm, dẫn đầu đi về phía cổng trường, Tô Niên lẽo đẽo theo sau, cứ cười tủm tỉm suốt.
Nhưng nói thì dễ, làm mới khó.
Hai người họ đảo một vòng quay trường, lấy khuôn viên trường làm trung tâm lại mở rộng ra một cây số nhưng vẫn không tìm được nơi chịu nhận Tô Niên.
Là không nhận chứ không phải không có nơi tuyển nhân viên.
Tô Niên còn chưa biểu hiện gì mà Ngọc Trạch đã buồn bực thay cậu rồi.
Tôi biết là rất khó khăn, cậu đừng lo cho tôi.
Ngọc Trạch nhìn