"Lên tàu đi, Niên Niên.
"
Tô Thanh thấy cậu cứ nắm tay mình mãi không chịu lên thì nói.
Tô Niên cũng biết không thể không đi, cậu vươn tay ôm chằm lấy bà một cái thật chặt, sau đó quyết tâm cầm lên balo vừa rơi xuống đất, ba bước thành hai mà chạy thẳng lên cửa khoang đối diện.
Tô Thanh nhìn giọt nước mắt rơi ra khi cậu chạy đi thì trong lòng cũng khó chịu.
Con người khi lớn lên, ai cũng phải trải qua chia ly, Tô Niên cũng vậy.
Nếu chia ly là tốt cho cậu thì Tô Thanh sẽ không giữ cậu.
Trên tàu, Tô Niên ngồi ôm balo co ro trên ghế, cả khuôn mặt đều là nước mắt, im lặng khóc.
Đối diện cũng có một đứa bé gái tầm bốn tuổi gào khóc thê thảm không kém.
Nhưng Tô Niên thật sự là khóc quá im lặng, khiến cho đứa bé kia dần nín đi, không khóc nổi nữa.
"Mẹ à, sao con nín rồi mà anh kia vẫn khóc vậy?"
Đứa bé mang theo giọng mũi nghẹn nghẹn ngẩng đầu người mẹ ở bên cạnh hỏi.
"Anh xa gia đình nên mới khóc, con còn có mẹ, vậy nên con đừng khóc nữa, mang khăn cho anh đi.
"
Người mẹ nhẹ giọng nói với con gái nhỏ, giúp nó lau mặt mèo, lại đưa cho nó một tấm khăn giấy, để nó đi dỗ anh trai.
Bé gái gật đầu, nhảy xuống ghế, chạy đến phía đối diện.
"Anh trai nhỏ đừng khóc nữa, khóc xấu lắm!"
Nó vừa dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt Tô Niên vừa nói mấy lời dỗ dành mà mẹ nó vẫn hay dùng để dỗ cậu.
Nhưng nó càng ra sức dỗ thì Tô Niên khóc càng dữ.
"Haizz, nước mắt của anh còn nhiều hơn em nữa.
"
Đứa bé nhìn cái khăn giấy đã ướt nhẹp trên tay mình, như một bà cụ non mà than thở.
Tô Niên đang thương tâm cũng bị nó làm cho cười lên.
Cậu cười cũng không tiếng động nhưng lại khiến cho đứa bé kia ngẩn ngơ.
"Anh trai nhỏ cười lên thật đẹp nga, giống như em vậy, anh nên cười nhiều hơn.
"
Bé gái khen Tô Niên còn không quên khen bản thân khiến cho mấy người xung quanh cười rộ lên.
Lúc này tàu cũng sập sình chạy đi.
Tô Niên có chút hoảng hốt quay mặt nhìn ra cửa kính bên cạnh, muốn tìm kiếm bóng dáng của Tô Thanh, nhưng ghế ngồi của cậu ở phía bên kia, không thể nhìn thấy được, đợi cậu phát hiện ra tàu đã chạy được một đoạn.
Đang lúc cậu gấp đến độ luống cuống thì trong balo bên người vang lên tiếng chuông vui tai.
Trong tiếng ồn ào của bánh xe tàu lửa ma sát với đường ray, Tô Niên vẫn có thể nghe thấy chút âm thanh nhỏ kia.
Ông trời lấy đi một thứ thì sẽ bù đắp bằng một thứ khác, vậy nên thính giác của cậu cực kỳ nhanh nhạy.
Tô Niên chưa từng dùng điện thoại ngẩn ngơ một chút rồi vội vàng kéo miệng balo đi tìm nơi phát ra âm thanh.
Lúc đi Tô Thanh đã chỉ dẫn cho cậu cách sài điện thoại, có nó rồi cũng không tính là chia ly gì, lúc cậu nhớ bà nhớ cô nhi viện thì có thể nhắn tin về.
Thành phố đông đúc nhiều lừa gạt, đừng đi theo người lạ, có chuyện thì tìm chú cảnh sát, Niên Niên ngoan.
Tô Niên nhìn những dòng chữ dặn dò đầy quan tâm hiện ra trên điện thoại, đôi mắt lại cay cay.
Cậu luống cuống tay chân một hồi mới gửi được hồi âm đi.
Có lẽ Tô Niên đã cảm nhận được khoảng cách của cậu và cô nhi viên cũng không có xa như vậy nữa nên tâm tình cũng tốt hơn, dù sau đó cậu không nhận được tin nhắn của viện trưởng nữa.
Người xung quanh có lẽ đã phát hiện ra cậu không nói được nên đối với cậu rất tốt.
Dù trên mặt vẫn có nét thương hại nhưng Tô Niên đã nhìn quen, cũng không cảm thấy không thích.
Đổi lại, cô bé kia biết cậu không nói được thì xem cậu giống như gốc cây để trút bầu tâm sự, trên đường đi nói hết cái này đến cái kia, vậy mà Tô Niên vẫn ngồi nghe rất là kiên nhẫn.
"Xin lỗi cậu, nó luôn muốn có một người anh trai nên mới! "
Bà mẹ có chút hối lỗi nhìn cậu, thấy cậu xua tay mới yên tâm.
Tô Niên đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đối với tương lai mờ mịt sợ hãi lại có chút háo hức nói không rõ.
Một ngày ở trên tàu nhanh chóng trôi qua, hai mẹ con kia đã xuống tàu vào đêm qua, cậu thì đến sáng nay mới đến ga Tế Đông thuộc thành phố Tế Đông.
Nhưng nhìn đường phố đông đúc xe chạy cậu mới nhớ ra mình không biết làm sao để đến trường đại học Tế Đông!
Đứng trơ trọi ở đó một hồi lâu, khi nhìn thấy