Tự nhiên khi không đút bánh cho cậu làm gì anh!!!? Làm cậu mém thì quên mất đang nói gì với anh luôn.
Tô Niên vừa xấu hổ nuốt xuống miếng bánh vừa đặt bút viết, nhưng chưa viết được chữ nào cậu đã lại đơ ra.
Anh ấy mới nói gì...?
Túc Thương nhìn đứa nhỏ lâu lâu lại ngây ngốc thì cảm thấy thật đáng yêu, thế mới biết những biểu cảm của cậu quá sức phong phú, khiến anh rất vui vẻ, muốn tiếp tục khám phá thêm nhiều biểu cảm hơn nữa.
Anh biết từ khi nào...
Tô Niên đè xuống cảm xúc kỳ lạ trong lòng, đưa tập giấy ra.
"Biết từ ngày đầu nói chuyện Q chat với em."
Túc Thương múc một muỗng bánh đưa lên miệng mình, ừm...!Cũng khá ngon.
Tô Niên mặt xoát một cái đỏ bừng lên.
Cái muỗng...!Cái muỗng...
Cậu tận lực dời mắt khỏi cái muỗng trên tay người kia, vậy nên cũng không nhìn thấy ý cười nơi khoé mắt của nam nhân bên cạnh.
Anh biết rồi sao còn muốn gặp em?
Cậu cố gắng không nhìn anh mà đưa tập giấy ra.
Nhìn đứa nhỏ đang có ý định muốn bịt tai trộm chuông ở kia mà Túc Thương thở dài, đưa tay nhéo nhéo má cậu.
Đợi đứa nhỏ ngây ngốc quay lại nhìn mình rồi anh mới nói.
"Niên Niên, em không nói được thôi chứ có phải chuyện gì ghê gớm đâu mà ảnh hưởng đến việc tôi thích em, muốn gặp em.
Em như vậy tôi mới càng đau lòng, sao sẽ không thích em nữa."
Anh nhẹ giọng nói, đưa tay vuốt mái tóc xoăn mềm mại của cậu ra phía sau, đứa nhỏ theo quán tính mà nheo mắt ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ lại đáng yêu đáng thương khiến người mủi lòng.
Túc Thương mở miệng thổ lộ một chút cũng không áp lực, mà Tô Niên nghe anh nói lại xấu hổ đến mức hai tay xoắn xoắn vào nhau liên tục, có chút không dám nhìn anh mà cúi thấp đầu, trong lòng lại ẩn ẩn vui sướng.
"Tôi không nghĩ vừa đến Tế Đông đã gặp được em đâu, em nói xem này có phải là duyên phận sâu dày không?"
Túc Thương nhìn xuyên qua bức tường bằng kính, đối với nơi anh thấy cậu lần đầu hơi hơi cười nhẹ.
Tô Niên lại kinh ngạc nhìn anh.
Anh ấy mới đến?
"Em không biết tôi vì gặp em mà tăng ca liên tục mười ngày hơn, thư ký của tôi mém chút là bỏ việc đó."
Túc Thương không chút áp lực mà nói bậy.
Ngô Thâm đang vui vẻ đưa vợ đi du lịch đánh cái hắc xì đến choáng váng mặt mày, không hiểu được mà xoa xoa cái mũi, là ai đang nhắc hắn.
Hắn mà biết Túc Thương nói thế sẽ phản bác lại ngay, nói đùa không, làm việc cho Túc đại tổng tài là sướng nhất rồi, đãi ngộ tốt đến mức bao nhiêu người theo đuổi, sao có thể vì tăng ca mười ngày mà nghỉ việc được, oan uổng quá.
Tô Niên thật sự không biết anh làm việc đến mức này, không có thời gian online dù chỉ một chút.
Cậu nhìn người nam nhân phải cao hơn cậu một cả một cái cái đầu, mắt phượng hẹp dài, mày kiếm anh tuấn, hốc mắt hơi sâu trong đặc biệt sắc bén khiếp người, đôi môi mỏng hơi hơi mím nhẹ dù là lúc bình thường, một thân chính trang caravat cũng không thắt nhưng vẫn không mất đi vẻ nam tính, người đàn ông hoàng kim trong mắt bao nhiêu người phụ nữ của đất nước, lại vì cậu mà tăng ca nhiều ngày, vừa đến nơi đã lập tức đi tìm cậu...!Cậu...!Tô Niên cậu có tài đức gì...
"Sao lại muốn khóc nữa, được tôi thích nên vui đến phát khóc?"
Túc đại tổng tài nói không ngượng miệng vừa dùng khăn giấy lau nước mắt của đứa nhỏ, đầy mặt là bất đắc dĩ.
Vậy mà đứa nhỏ còn gật đầu đồng ý nữa.
"Không được khóc nữa, khách vào quán sẽ nói tôi bắt nạt em."
Túc Thương bất lực mà tỏ ra hung ác một chút nói.
Túc đại tổng tài anh chưa từng dỗ đứa nhỏ, còn là đối với đứa nhỏ mình thích sâu sắc cảm thán thói đời nhiều biến hoá, hóng người mà còn phải uy hiếp mới được.
Nhưng trong tình huống này đối với Tô Niên lại rất hiệu quả, bởi vì cậu là đứa nhỏ có trách nhiệm, cậu nhớ ra mình vẫn còn đang đi làm, không thể thất thố mãi như vậy được.
Sau đó cậu lại nhận ra một việc.
Anh đã ăn gì chưa?
Đứa nhỏ hai mắt mở to nhìn anh, có chút luống cuống.
"Tôi đã ăn một chút trên máy bay."
Túc Thương nói thật.
||||| Truyện đề cử: Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh! |||||
Anh có thói quen sinh hoạt rất tốt, dù mấy ngày nay đều tăng ca nhưng lúc ăn nên ăn lúc ngủ nên ngủ, lúc tập thể dục cũng