Tô Niên bị anh trêu đến mức dù khách nhân đã đi cũng không dám lại chỗ anh ngồi nữa.
Sau đó vẫn liên tục có khách nhân vào tiệm, Tô Niên mang khuôn mặt nhỏ đỏ hồng mê người đi tiếp khách, chọc cho đám nữ sinh trêu đùa cậu không thôi.
"Lại đây.
"
Giọng nói nam tính không cho phép chối từ vang lên khi vị khách cuối cùng đã rời đi tiệm bánh.
Tô Niên nhìn cũng không dám nhìn anh, nhưng mà cái chân vẫn chậm rì rì mà đi đến.
"Tôi không thể ở đây với em mãi được.
"
Túc Thương nhẹ giọng nói, thành công khiến đứa nhỏ quay đầu lại nhìn anh.
"Tôi không có ở đây em phải ăn uống cho tốt.
"
Anh xoa xoa mái tóc xoăn tự nhiên của cậu, nghiêm túc dặn dò đứa nhỏ.
Anh ở đâu?
Tô Niên vậy mà đến bây giờ mới nhớ ra việc hỏi nơi ở của anh.
"Tôi tưởng em sẽ không hỏi luôn chứ, trụ sở chính của Túc thị nằm ở Mạc Bắc, lỡ em nhớ tôi muốn đến thăm tôi thì nói với tôi, tôi sẽ đặt vé cho em.
"
Túc Thương ôn nhu nhìn cậu.
Tô Niên dù không nỡ nhưng cũng biết Túc Thương nhất định phải đi, cậu dụi đầu vào tay anh, quyến luyến như chú cún nhỏ sắp rời xa chủ nhân vậy.
Túc Thương cười nhẹ.
"Niên Niên, em bị câm bẩm sinh sao?"
Anh mềm giọng hỏi, đôi mắt chăm chú nhìn cậu, không bỏ sót dù chỉ là một biểu tình cực nhỏ của cậu.
Nhưng Tô Niên chỉ là ngẩn ra một chút, sau đó lắc đầu.
"Vậy tại sao em lại không nói được nữa? Bị từ lúc nào?"
Anh tiếp tục hỏi.
Đối với câu hỏi đầu tiên đứa nhỏ mờ mịt lắc đầu, sau đó đưa ba ngón tay lên.
Túc Thương nhíu mày.
"Là ai nói với em sao?"
Ba tuổi sợ rằng Tô Niên cũng chẳng nhớ, khẳng định là có người nói cho cậu nghe.
Viện trưởng nói.
Tô Niên viết mấy chữ trên giấy đưa cho anh, trên mặt cũng không có thương tâm, cậu đã quen rồi, cũng không cảm thấy bị câm là chuyện gì khó nói, cậu chỉ sợ người ta không thích mình thôi.
Túc Thương im lặng nhìn Tô Niên, vậy cậu bị câm cũng không dừng lại ở ba tuổi.
Bị câm có thể là do kí.ch thích quá mức lớn đối với một đứa trẻ khiến cho chúng không thể nói, sợ phát ra âm thanh.
Nếu là cổ họng bị tổn thương thì còn có thể điều trị bình thường, còn do tinh thần bị tổn thương thì quá trình phải kết hợp với tâm lý điều trị mới được.
Đợi có thời gian anh sẽ đi gặp chuyên gia hỏi thử xem.
Tô Niên cũng không phải câm bẩm sinh, còn có thể chữa thì anh sẽ không để yên như vậy.
Hai giờ chiều Hạ Tình xuất hiện ở quán nói rằng có thể cho cậu nghĩ sớm một tiếng, bởi vì hôm nay doanh thu tăng mạnh, lương vẫn trả đủ.
Tô Niên dù không chịu nhưng Hạ Tình rất cường thế mà đẩy hai người ra khỏi tiệm bánh.
Tô Niên bất đắc dĩ nhìn vào trong tiệm, lại nhìn thấy Túc Thương đang cười bên cạnh, tay nhỏ kéo kéo áo anh dò hỏi.
"Giờ em muốn làm gì?"
Túc Thương hỏi cậu.
Tô Niên rối rắm.
"Giờ còn sớm, hay tôi đưa em về ký túc xá nghỉ ngơi một chút! "
Anh còn chưa nói xong đứa nhỏ đã lắc đầu.
Túc Thương nhìn cậu, xem như khẳng định thuộc tính dính người của đứa nhỏ nhà mình.
"Vậy tôi đưa em về khách sạn, em chịu không?"
Anh nhìn cậu hỏi.
Vậy mà đứa nhỏ cũng không chịu suy nghĩ đã gật đầu.
"Không sợ tôi ăn em?"
Túc Thương buồn cười.
Đứa nhỏ ngẩn ra một chút, mặt cũng đỏ lên, nhưng kiên định nhìn anh.
Túc Thương thở dài, nắm tay cậu đi gọi xe.
Tô Niên theo anh về khách sạn.
Chỗ Túc Thương ở cũng không xa trường học, đi bộ chỉ cần mười lăm phút là đến nơi.
Tô Niên tuy không rõ những khách sạn ở Tế Đông lớn cỡ nào nhưng theo cậu thấy nơi Túc Thương ở lại đặc biệt sang trọng.
Lúc họ đi đến quầy tiếp tân lấy thẻ phòng còn bị hai cô nhân viên dòm ngó, cậu đọc hiểu được ánh mắt của họ.
Khi hai người vào thang máy, Tô Niên mới thấy hồi hộp.
"Giờ mới sợ?"
Túc Thương nhìn đứa nhỏ mắt mi run run như cánh bướm mà buồn cười không thôi.
Đứa nhỏ không nhìn anh nhưng cái tay lại kéo áo anh một chút.
Túc Thương nắm lấy tay cậu, vừa lúc cửa thang máy mở ra, anh kéo cậu ra ngoài.
Phòng 919.
Cạch!
Cửa phòng mở rồi đóng, cũng nhốt lại hai nam nhân.
Tô Niên bị anh kéo vào phòng thì đứng luôn ở đó, có chút hồi hộp mà đưa mắt nhìn xung quanh.
Phòng của anh rất lớn, giữa phòng là chiếc giường king size được trải nệm trắng tinh, một tủ đầu giường với đèn