"Đứa bé nào thế?"
Cha Túc thấy vợ mình cúp máy rồi lúc này mới lên tiếng hỏi.
"Có khi là con dâu tương lai của ông đó!"
Mẹ Túc cười cười nói.
"Không phải bà nói nó come out với bà sao?"
Cha Túc chẳng có vấn đề gì khi biết con mình không thích nữ nhân, nhà họ không coi trọng con nối dõi, nên ông cũng chưa từng thúc ép gì Túc Thương.
Nhưng vợ ông thì khác.
"Come out thì vẫn có thể có con dâu chứ sao."
Mẹ Túc trừng ông một cái.
"À ừ, rồi nó có nói tại sao tìm bác sĩ không?"
Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ nhưng cũng vì thế mà hai người mới biết, rồi gọi điện thoại hỏi Túc Thương.
"Nó không nói, nhưng tôi đoán không phải tìm cho nó, con ông thế nào ông cũng hiểu, tôi chỉ nghĩ nó có bệnh khó nói nên đến giờ mới không quen ai thôi chứ dinh dưỡng gì đó, sao có thể."
Hắc xì!!!
Túc Thương vừa từ bồn tắm đứng lên đã bị nhảy mũi đến choáng váng.
Rốt cuộc là ai nói xấu anh?
Mẹ Túc không chút ý thức việc bản thân nghĩ bậy cho con mình, nhưng mà cha Túc nghe không được.
"Bà thiệt là!"
Ông lắc đầu.
"Tôi làm sao? Nói chung nó không bị gì hết, ông giúp nó liên hệ bác sĩ nó cần đi."
Cuối cùng mẹ Túc mới nói được câu hợp lý.
"Tôi không rõ, nó tìm bác sĩ điều trị thanh quản làm gì?"
Cha Túc nhíu mày, lúc này nhìn ông mới thấy, Túc Thương giống ông nhiều hơn giống mẹ Túc.
"Con ông rất kín miệng, moi được chút thông tin đã là tốt."
Mẹ Túc phun tào, hai cha con cũng quá giống nhau, ngày xưa chồng bà cũng thế còn gì.
Bà chỉ mong nó sớm mang người về cho bà xem.
Túc Thương không biết cha mẹ mình đang nhớ thương anh rất nhiều, anh mở máy tính tìm xem một nhãn hiệu điện thoại kiểu dáng phù hợp với đứa nhỏ nhà mình, để cho cậu đổi một cái, sau này anh có đi thì còn gọi video với nhau được.
Anh cũng không chọn cái giá cả quá lớn, tránh cho cậu bị người dòm ngó.
Đứa nhỏ của anh không thể nói không thể gọi, có xảy ra chuyện cũng chỉ im lặng chịu trận, Túc Thương dù muốn cho cậu cái tốt nhất cũng phải cân nhắc cho thật kỹ.
Nhưng anh đối với cậu như thế thôi vẫn bị người ta chú ý.
Tô Niên đã quên chuyện lúc sáng, đến giờ vẫn chưa có gì xảy ra khiến cho cả hai người bất giác quên mất.
Nhưng sáng hôm sau Tô Niên đi học lại phát hiện rất nhiều người nhìn mình chằm chằm còn có soi mói.
Đại học vốn không tập trung ở một khu, dù có chuyện cũng ít người đi hóng tận nơi, nhưng phàm là người nhìn đến Tô Niên đều nhận ra cậu là người được nhắc đến trong tin tức đang hot trên trang mạng của trường.
Đúng vậy, là trang web nội bộ của đại học Tế Đông chứ không phải trang cộng đồng cả nước.
"Niên Niên!"
Phía sau có người gọi cậu.
Là Ngọc Trạch.
Sáng nay hai người đều có tiết nhưng khác lớp, vốn dĩ đã tách ra lúc này Ngọc Trạch lại chạy ngược về, xem ra đã có chuyện thật rồi.
Tô Niên vì khiếm khuyết nên cậu khá nhạy cảm, có thể nhận ra chút ánh mắt không bình thường của người xung quanh, dù họ không quang minh chính đại bàn tán nhưng cứ xì xào mãi cậu cũng thấy khó chịu.
"Cậu ra đây đã!"
Ngọc Trạch kéo cậu đến một nơi khá vắng người, cho cậu xem tin tức trên điện thoại mà mình mới nhìn thấy.
Tô Niên cầm điện thoại của hắn xem, đối với hai tấm hình trên đó cũng xem như bội phục người đăng tin, còn biết chụp hình, còn chụp rất chuẩn xác.
Một tấm là Túc Thương kéo tay cậu rời khỏi trường vào ngày thứ hai anh đến Tế Đông, một tấm anh lái xe đến đưa đồ ăn sáng cho cậu.
Đối phương làm mờ khuôn mặt của Túc Thương nhưng làm rõ Tô Niên lên, bởi vậy người trong trường vừa nhìn đã nhận ra cậu.
Tin tức kia đang chiếm cứ đầu bảng trong diễn đàn trường, lượt xem tăng lên không ngừng, lượt bình luận cũng chẳng hề kém.
Nhưng Tô Niên không đọc, cậu trả điện thoại lại cho Ngọc Trạch.
"Hiện tại không phải ai cũng hùa theo tin tức này, cậu cũng đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng khống chế dư luận, cũng không cần quan tâm người ta nói gì đâu."
Ngọc Trạch vẫn dặn dò cậu cho an tâm.
Tôi không sao đâu, đối phương xem ra không muốn công khai anh ấy