Một trận dày vò trong nhà vệ sinh, tiếp đến được Túc Thương phục vụ tắm rửa sạch sẽ thay quần áo xong xuôi ngồi trên giường cho anh sấy tóc đã là một tiếng sau.
"Vui lắm sao?"
Túc Thương nhìn khoé môi đứa nhỏ cứ nhếch lên mãi mà sủng nịnh hỏi.
Tô Niên gật đầu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh cười ngọt ngào.
Túc Thương cúi đầu hôn l.ên chó.p m.ũi của cậu một cái.
"Tôi mang em đi ăn tối, trễ rồi!"
Túc Thương cất máy sấy tóc đi, mở tủ lấy áo khoác dày mặc vào cho đứa nhỏ, kéo cậu rời khỏi nhà.
Lúc hai người đến đón Ngọc Trạch thì thấy hắn đang đứng ở bên ngoài cửa khách sạn đợi họ.
Ngọc Trạch cũng không hỏi hai người về nhà làm cái gì mà giờ mới đến đón hắn đi ăn tối, im lặng ngồi trên xe cầm điện thoại bấm liên tục, không biết là đang nhắn tin với ai.
Túc Thương đưa hai người đến nhà hàng món Trung khá cổ kính tên là Giản Hiên.
Dù vậy nó vẫn rất đông khách nhân.
Giản Hiên có ba tầng, sảnh chính lúc này đã đầy khách nhưng Túc Thương cũng không bối rối chút nào mà mang hai người đi lên lầu.
Ba người trực tiếp đi đến lầu hai mới dừng lại.
Không gian trên này không giống bên dưới sảnh chính và lầu một, nó được xây theo hình thức nhã gian, mỗi gian cách nhau hoàn toàn và dùng mành trúc để che lại.
Có lẽ Túc Thương đã đặt phòng trước nên khi họ đến nơi phục vụ viên đã trực tiếp dẫn họ vào một nhã gian có một mặt là lan can lầu hai, có thể nhìn ra bên ngoài thành phố Mạc Bắc xa hoa nhộn nhịp lúc về đêm.
"Cậu có muốn gọi thêm gì không?"
Túc Thương đưa menu cho Ngọc Trạch.
Chỉ nghe là biết anh đã gọi món trước rồi, vậy nên Ngọc Trạch lắc đầu.
Hắn biết Túc Thương vẫn luôn chăm sóc bữa ăn cho Tô Niên mấy tháng qua, vậy nên món ăn đều là dựa theo dinh dưỡng hằng ngày tốt nhất cho cậu mà gọi, nhiêu đó đã đủ, cũng không cần thêm chuyện cho rách việc.
Sự thật chứng minh hắn nghĩ đúng.
Chừng năm phút sau khi họ ngồi xuống thì phục vụ viên đã mang thức ăn lên, sáu món khô một món nước, dư sức cho ba người ăn.
Món canh, ừm thì đảm bảo là món dinh dưỡng nhất bàn ăn.
Ngọc Trạch nhìn Túc Thương chăm sóc cho Tô Niên từng chút một mà yên tâm, riêng mình ăn cơm.
Một bữa ăn không có nhiều lời nói, chỉ có âm thanh náo nhiệt của thành phố về đêm khiến cho bữa ăn cũng không quá ảm đạm.
Ăn cơm xong ba người cũng không đi đâu mà ai về nhà nấy nghỉ ngơi, dù sao hôm nay hai người Tô Niên cũng di chuyển không ngừng, mà ngày mai offline lại đi chơi cũng không muộn.
Quan trọng nhất là sáng mai Túc Thương sẽ đưa Tô Niên đi khám tổng quát, vậy nên Túc Thương đưa Ngọc Trạch về khách sạn rồi trực tiếp về nhà.
Lúc này Tô Niên mới có thời gian đi khám phá căn nhà của Túc đại tổng tài.
Túc Thương nhìn cậu chạy quanh cũng không nói gì, vào trong bếp pha cho đứa nhỏ ly sữa nóng.
"Có muốn online chút không?"
Anh kéo cậu ngồi lại ghế sofa trong phòng khách, đưa cho cậu ly sữa.
Tô Niên gật đầu, sau đó nhớ ra mình không có máy tính thì lại lắc đầu.
Túc Thương đương nhiên hiểu rõ, anh vuốt lọn tóc rối trước trán cậu ra phía sau, ở trên trán cậu in một nụ hôn ôn nhu rồi đứng dậy đi vào phòng làm việc.
Tô Niên ôm ly sữa vừa uống vừa nhìn theo anh, khoé môi vểnh lên.
"Mở ACC của em đi.
"
Anh mở máy lên nhìn cậu nói.
Nhưng đứa nhỏ lại lắc đầu, ánh mắt tròn xoe lém lỉnh nhìn anh.
Túc Thương bật cười, sau đó mở ACC của mình lên, lúc này đứa nhỏ mới trượt xuống thảm dày, ngồi dựa lưng vào ghế sofa phía sau mà chơi game.
Vừa mở bảng hảo hữu chẳng có mấy người của anh lên đã thấy id của Ngọc Trạch sáng.
Bạn nói với Ngọc Bồi Ngàn Năm: Biết tôi là ai không!!?
Túc Thương bất lực đỡ trán, đứa nhỏ quá ngốc manh.
Ngọc Bồi Ngàn Năm nói với bạn: Túc đại tổng tài không thể nào hỏi tôi cái câu khờ khạo thế đâu, Tô tiểu Niên ngốc bức.
Tô Niên bĩu môi.
Túc Thương bật cười đưa tay xoa xoa loạn mái tóc xoăn của cậu, nằm xuống ghế sofa sau lưng cậu nhìn cậu tám chuyện với bạn cùng phòng, cái tay còn không chịu yên mà sờ sờ má nhỏ.
Tô Niên dù nhột nhưng vẫn để cho anh sờ, nhìn kênh bang hội khá náo nhiệt