Đám người xung quanh ồn ào nhìn nhau khó hiểu mà bàn tán.
Bởi vì ai cũng chú mục vào Túc Thương nên khi anh nói lời này là nhìn vào Di San San thì ai cũng biết anh đang nói ai.
Di San San trong lòng hoảng loạn nhưng ngoài mặt cố gắng chấn định nở nụ cười có chút tội nghiệp đáng thương nhìn Túc Thương.
"Anh đang nói gì vậy Thương Long, đúng là trong game em rất thích anh nhưng anh không thích cũng không cần nói xấu em như vậy đúng không?"
Di San San ủy khuất nói.
Lúc này cô ta không còn nghĩ muốn bám lên người người này nữa, người đàn ông này khiến cô ta sợ hãi vô cùng, lời nói ra lại làm cô ta sợ chết khiếp.
Chuyện trong đại học Giang Chử xôn xao lớn cỡ nào tất nhiên cô ta hiểu rõ, nhưng ở đây không có một ai biết.
Cô ta là mang tâm lý may mắn này mà đến đây, tự nhiên lúc này có người nhắc đến, còn tỏ ra hiểu rõ như vậy, không nên...
"Đừng cố gắng diễn làm gì, tôi vốn đã định buông tha cho cô trong game, nhưng cô cứ thích tự cho mình là đúng, phải vờn quanh trước mặt tôi mới chịu..."
Túc Thương ôn nhu vén lọn tóc bên vành tai của đứa nhỏ nhà mình, giọng nói thì lạnh như băng tuyết ở bắc cực.
"Người tôi chọn cho cô cô không hài lòng sao?"
Lúc anh nói lời này mặt Di San San đã tái mét.
"Hay do ông ta không cho cô tiền nên cô không thích? Nhưng mà..."
Di San San bị ánh mắt lạnh băng của anh nhìn đến thì theo bản năng thụt lùi lại một chút.
"Tiền thì không có đâu, chỉ có những thứ khiến cô lật mình không nổi thôi.
Hack ACC của em ấy...!Chút hậu quả này chắc cô nhận được chứ."
"Hay cô muốn tôi cho cô khỏi sống ở Mạc Bắc này luôn..."
Túc Thương vừa nói đến đây Di San San đã hốt hoảng bỏ chạy.
Đám người đứng nhìn nãy giờ cũng im lặng như tờ, dưa nào hơi bị ngọt à nha.
Lần đầu thấy đại thần nói nhiều thế, vậy mà hiệu quả quá mức kinh người, trực tiếp doạ đối phương bỏ chạy, bá đạo lại lãnh khốc vô tình khiến người không dời được mắt.
Lưu Hiển dù đã biết Túc đại tổng tài nổi danh lạnh lùng vô tình, nhưng cũng là lần đầu tiên thấy anh như vậy, quá kí.ch thích.
Quan trọng nhất là Mỹ Nhân Ngư lại là người hack ACC Cá Bay chỉ để bám lên người Thương Long.
Không biết có nên khâm phục trình độ dò người của cô ta hay không, vậy mà nhìn xuyên qua màn hình nhìn đến hào quang tổng tài trên người đại thần.
Lưu Hiển tự nhiên muốn cười ghê.
Anh đã làm gì cô ta vậy?
Tô Niên tò mò nhìn anh hỏi.
"Tôi đăng vài thứ hay ho lên diễn đàn trường nơi cô ta theo học thôi."
Túc đại tổng tài đối với đứa nhỏ nhà mình ôn nhu khiến người líu lưỡi, làm "chuyện tốt" chẳng cần lưu danh thái độ chọc người buồn cười không thôi.
"Trời trở gió rồi, nên đi thôi."
Anh sờ thấy đôi má hơi lạnh của đứa nhỏ thì nhàn nhạt nhìn Lưu Hiển.
"Đúng là nên đi thôi, địa điểm tối nay cách nơi này không gần, mọi người ai có xe thì chịu khó chở người đến đó dần đi."
Lưu Hiển hiểu ý mà nói.
Ở đây đa số là từ nơi khác đến, chắc chắn là không có xe rồi, chỉ còn mấy người ở Mạc Bắc.
Cuối cùng chỉ có Túc Thương, Lưu Hiển, Hồ Dữ (Cá Mập), Tố Nguyệt (Cá Hồng) là có xe.
Ở đây có ba mươi bảy người, một xe chạy hai chuyến chắc cũng được đi, nhưng Túc đại tổng tài sao sẽ làm tay thồ khách, vậy nên anh làm cái chuyện mà bao nhiêu người có người đáng giận hay làm, nhấc điện thoại lên gọi người mang một chiếc xe hai mươi bốn chỗ đến đón bọn họ đi.
Làm nhân viên của sếp thì hiệu suất phải cao rồi, chưa tới năm phút thì xe đã đến.
"Đi thôi, xe đã đến bãi đậu xe của quảng trường."
Anh vừa nói vừa kéo tay đứa nhỏ nhà mình đi trước.
Bởi vì xe đều đậu ở đó nên đám người kéo bầy kéo lũ đi theo.
Một hàng dài người vừa líu ríu nói chuyện của Di San San vừa kéo nhau đến bãi đậu xe.
Ai cũng không ngờ một mỹ nhân như hoa như ngọc lại là loại người chuyên đi bồi rút tiền của đàn ông, xã hội đúng là nhiều khó lường.
Không thể nhìn