Từ lúc trở về đến giờ đã hơn một tiếng rưỡi, hai người đã quật lộn trên giường hơn một tiếng đồng hồ...
Túc Thương cũng chỉ dám làm một lần...!Dù một lần này hơi lâu, nhưng anh cũng không dám làm nữa.
Cách giờ hẹn với đám người còn hai tiếng...
Túc Thương ôm cậu ngồi bật dậy, hai tay bợ mông đứa nhỏ đi vào nhà tắm.
Tô Niên phải cắn chặt môi mới không để cho bản thân thốt ra âm thanh mị hoặc kia.
Túc Thương cật lực không nhìn đến khuôn mặt nhỏ ửng hồng kia, thật nhanh tẩy sạch nơi mề.m m.ại mê người bị anh làm mềm, dùng khăn tắm bao cậu lại mang ra ngoài.
Tô Niên ngồi trên thảm nhìn nam nhân bận rộn thay nệm giường mới mà cười ngốc nghếch, vừa mệt mỏi che miệng ngáp dài một cái.
"Ngủ đi."
Anh ôm cậu đặt lên giường, đắp chăn thật kín rồi hôn lên trán nhỏ ôn nhu nói.
"Tôi sẽ ra ngay với em."
Anh phải nói vậy đứa nhỏ mới chịu buông tay ra, mềm mại gật đầu mà nhắm mắt.
Tô Niên hơi hé ra nhìn nam nhân đi vào nhà tắm, lúc này mới thật sự ngủ đi.
Trong lúc mê mang Tô Niên cảm thấy có người ôm lấy mình, mùi hương và vòng tay quen thuộc khiến cậu yên tâm mà dựa vào lòng đối phương, hạnh phúc tràn ra khoé môi.
...
Túc Thương nhìn thấy mẹ Túc ngồi trong phòng khách cũng không bất ngờ.
Mẹ Túc nhìn con trai đi vào phòng bếp, bà nhanh chóng nhận ra khác lạ.
Nói sao nhỉ...!Có chút giống như cây cối sau mưa, căng đầy sức sống.
Bà trợn mắt lên nhìn con trai thật lâu, sau đó quay đầu nhìn cửa phòng đang đóng chặt, trong lòng có chút suy đoán...
Không lẽ con thỏ trắng đã bị sói xám ăn?
Túc Thương bị ánh mắt của mẹ mình nhìn đến nhột nhạt cả người.
"Ba con có nói đi bao lâu không?"
Anh đành phải dùng chuyện khác để dời đi chú ý của mẹ Túc.
"Chỉ nói sẽ cố gắng về trước tết cùng Nhạc Nhạc luôn."
"Con ăn thịt người ta rồi đi."
Bà vừa nói xong Túc Thương đã sặc.
Nhiều khi anh cảm thấy rất bất lực khi đối diện với mẹ mình.
"Làm gì cũng phải tiết chế một chút.
Đứa nhỏ kia gầy yếu như vậy, con nên bồi bổ cho nó nhiều hơn đi."
Mẹ Túc cũng không trêu ghẹo anh, nói xong thì quay lại tiếp tục xem tivi.
Túc Thương thấy bà không tiếp tục nữa thì thở phào, đi vào phòng gọi đứa nhỏ dậy.
Nhưng mà đứa nhỏ lại làm nũng không muốn dậy.
Túc Thương thấy cậu buồn ngủ như vậy cũng bất đắc dĩ lại sủng nịnh, cũng không ép cậu nữa, giúp cậu thay quần áo, sửa soạn tươm tất rồi bế bổng lên.
"A..."
Tô Niên nhỏ tiếng kinh hô, nhưng vẫn rất mệt mỏi mà ngã trên vai nam nhân, đầu dựa sát vào đầu anh mơ màng.
"Hai đứa lại đi đâu sao?"
Mẹ Túc nhìn trạng thái của Tô Niên mà nhướng mày hỏi anh.
Tô Niên chưa tỉnh ngủ nghe tiếng bà thì cờ cũng đổ, bối rối mở mắt ra.
Túc Thương phải cảm thán mẹ mình quả là có uy lực, anh thả đứa nhỏ xuống theo ý cậu.
"Đi chơi với bạn, mai họ về rồi."
Túc Thương cũng không dừng lại, nắm tay đứa nhỏ đi ra cửa, vừa trả lời mẹ Túc.
"Dạo này đường xá khá đông đúc, nhớ cẩn thận một chút."
Mẹ Túc dặn dò khi Túc Thương mang giày cho đứa nhỏ.
"Con biết rồi, mẹ cũng không cần đợi con, nên ngủ sớm đi."
Anh phủi tay đứng lên nói.
"Được rồi, Niên Niên đi chơi vui vẻ nhé."
Bà xua tay, đối với đứa nhỏ đang ngoan ngoãn đứng bên huyền quan ngứa tay sờ sờ má nhỏ cười nói.
Tô Niên gật gật đầu, đối với bà cúi chào lễ phép rồi mới theo nam nhân ra cửa.
Mẹ Túc nhìn hai người rời đi, nhịn không được chạy vào nhà đi tìm ông xã chia sẽ tin tức tốt.
Vốn bà định chờ ba Túc về rồi mới nói, nhưng giờ bà buồn chán, muốn được giải bày.
Túc Thương không biết mẹ Túc đang rêu rao về đứa nhỏ của anh, mà có biết anh cũng không cản được bà, lái xe đưa đứa nhỏ ngáp ngắn ngáp dài đến địa điểm hẹn gặp của đám người offline.
Tối nay họ sẽ đi ăn hải sản.
Nơi Lưu Hiển chọn là một quán ăn trong khá bình dân giản dị.
Nói nó bình dân là vì địa điểm nằm bên cạnh một nhánh nhỏ của sông Lương, vị trí khá vắng vẻ, có chút giống khu nghèo, cũng không biết Lưu Hiển làm sao mò được.
Vừa bước xuống xe họ đã bị mùi thơm quyến rủ tập kích, nước miếng nuốt ục ục.
Bởi vì nằm bên