Buổi tối ngày đông thường chăm chỉ hơn bình thường, đã hơn sáu giờ.
Lối đi bộ không có bao nhiêu người đi đường, chỉ có gió lạnh cùng tiếng ồn ào của xe cộ qua lại
Hứa Miểu đem khăn quàng cổ kéo cao lên, ngăn trở nửa khuôn mặt.
Cậu mặc một chiếc áo khoác dày màu đen, đầu hơi cúi, bước đi một mình hiu quạnh trêи đường phố.
Cậu đi thẳng đến quán net "Lam Diễm", từ trong túi áo khoác móc ra một cái tay, đẩy cửa đi vào.
Trần Tuấn Soái cùng Đàm Diệu ngồi trước quầy thu tiền, đang cùng Diệp Na nói chuyện phiếm.
Thấy Hứa Miểu lại đây, Đàm Diệu hắng cổ họng hô: "Tam Thuỷ nhanh chóng đóng cửa lại, mau lên, đông chết lão nương rồi!"
Làm ở đây chỉ có Trần Tuấn Soái là thẳng nam duy nhất, hắn không chịu được bộ dáng cà rỡn kia, liền nói: "Đàm Diệu, cậu có thể hay không ra vẻ nam nhân một chút? Đừng có suốt ngày lão nương, lão nương, được không?"
Đàm Diệu liếc nhìn hắn, cả giận nói: "Nói, gọi tôi là Diệu mỹ nhân! Nói cậu mấy lần cậu đều không nhớ rõ, đầu óc cậu không lẽ chỉ chứa mỗi việc bắn pháo thôi sao?"
Đàm Diệu, thuần 0, bởi vì cảm thấy tên của chính mình quá thẳng nam, không có một chút đáng yêu hay chút gì thụ, cho nên nên nhất định bắt người khác phải gọi tên mình là "Diệu Diệu", "tiểu Diệu", như vậy có thể thể hiện ra được nội hàm trong nó.
Trần Tuấn Soái hướng mặt Đàm Diệu phả ra một vòng khói, khiêu khích cười, gằn từng chữ: "Lão, tử, không, muốn."
Hứa Miểu cởi áo khoác cùng khăn quàng cổ, ngồi bên cạnh Đàm Diệu, cũng đốt điếu thuốc, yên lặng nghe bọn họ tán gẫu.
Diệp Na ngồi trước máy vi tính chơi game, một đầu tóc ngắn gọn gàng, nghe vậy mạn bất kinh tâm nói: "Soái soái, anh liền thành thật tiếp thu Diệu Diệu đi cái này số mệnh an bài là một cp rồi, Trần Soái Soái, Diệu mỹ nhân, hai tên này thật xứng a."
*Mạn bất kinh tâm: Tuỳ tiện, không chịu ràng buộc. cũng là, "Thờ ơ; không để ý; không đếm xỉa tới"
"Cái nào xứng đôi?" Đàm Diệu cười nhạo một tiếng, nói: "Tam Thuỷ cùng ---"
Trần Tuấn Soái mi tâm nhảy một cái, vội vã quát lớn: "Ngậm miệng!"
Đàm Diệu ý thức được mình lỡ lời, hai tay che miệng, vội vàng đem lời nói nuốt trở vào, cẩn trọng nhìn về phía Hứa Miểu
Hứa Miểu nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, nở nụ cười: "Nhìn tôi làm gì a? Mọi người muốn nói Giang Nhất Phàm cứ nói đi chứ, không có chuyện gì."
Đàm Diệu tâm tư cũng đơn thuần, nghe Hứa Miểu nói như vậy liền tin là thật, vui vẻ nói: "Cậu triệt để quên hắn rồi nha?"
Hứa Miểu hít một hơi thuốc lá, híp mắt rơi vào trầm tư, một lúc sau đó mới chậm rãi mà mở miệng: "Cũng không hẳn..."
Hai ngón tay cậu kẹp điếu thuốc còn vương khói, ngước mắt nhìn về tia sáng trêи bức tường màu xanh lam, cảm thấy chói liền nhắm lại đôi mắt, thấp giọng nói: "Đêm qua bọn tôi lên giường với nhau."
Hứa Miểu vừa dứt lời, ba người kia quay mặt nhìn nhau, không thể tin vào tai của mình.
Hứa Miểu cùng Giang Nhất Phàm chia tay tám năm, tám năm qua bọn họ chưa từng gặp mặt.
Kết quả, ngày hôm qua, sinh nhật Hứa Miểu, bọn họ gặp nhau... còn lăn giường?
Hứa Miểu giơ tay đến cằm Đàm Diệu, nhẹ nhàng hợp lại, thấy miệng Đàm Diệu khép lại, mới nói: "Anh ta học xong bác sĩ, trở về đại học A làm việc, nếu không hai người bọn tôi làm gì gặp mặt nhau được."
Diệp Na suy tư một chốc, hỏi: "Cho nên, hai người quay lại?"
Hứa Miểu lắc đầu: "Không đề cập đến chuyện này, ngay cả phương thức liên lạc đều không có, làm xong liền đi, chỉ giống như tình một đêm."
Trần Tuấn Soái nhìn thần sắc trêи mặt cậu, nhìn không thấu được tâm tư, chần chừ hỏi: "Vậy cậu có nghĩ đến quay lại không?"
Hứa Miểu quay đầu nhìn hắn, tròng mắt đen nhánh có điểm trống rỗng vô thần, cậu chậm rãi nhíu mày lại, chống đỡ mặt nói: "Không rõ ràng, nói sau đi."
Đàm Diệu cũng chống cằm, lẩm bẩm nói: "A đại sao, vậy hai người sau đó chẳng phải sẽ thường xuyên gặp phải hay sao."
Hứa Miểu không lên tiếng
Giang Nhất Phàm trở về, liền mang theo ý nghĩa muốn đem cuộc sống bình thản vô vị của cậu quấy nhiễu lung ta lung tung, xáo trộn mọi thứ.
Lần thứ hai gặp phải Giang Nhất Phàm, cậu có chút hoảng hốt, mà càng nhiều hơn chính là, cao hứng.
Tối hôm qua, một buổi tối cậu không ngủ, cứ suy nghĩ mãi về tâm tình khi bản thân gặp lại Giang Nhất Phàm.
Mãi đến tận sáng, ánh nắng mặt trời xuất hiện ngoài cửa sổ, cậu mở ra cái cửa sổ cũ nát rỉ sắt, xoa xoa mặt bị không khí lạnh làm đông cứng, cậu cảm thấy từ trong ngủ mê bỗng dưng thức tỉnh, mới ý thức được, nội tâm cậu rất vui sướиɠ.
Ở quán Internet đợi đến hơn mười một giờ, Diệp Na lưu lại ở đây trực ca đêm, ba người kia về nhà.
Trần Tuấn Soái mở cửa chiếc xe Lamborghini màu vàng, đem Hứa Miểu cùng Đàm Diệu lần lượt đưa về. Hứa Miểu trụ tại một căn nhà cũ trong hẻm, lái xe không đi vào được, cậu quấn khăn quàng cổ cẩn thận xuống xe, mái tóc đen mềm mại trong khoảnh khắc bị gió thổi loạn.
Đàm Diệu víu cửa sổ xe mà dặn dò: "Chú ý an toàn a Tam Thuỷ."
"Hai người đi đường cẩn thận, lái xe chậm một chút." Hứa Miểu nói xong, đón gió lạnh chậm rãi đi vào ngõ hẻm tối tăm.
Cái ngõ hẻm này tuổi tác đã lâu, từ lâu đã hiện ra được sự cũ nát bất kham. Bên trong dân cư đã sớm chuyển đi gần hết, chỉ còn dư lại những lão nhân không chỗ nương tựa cùng các hộ gia đình nghèo. Đèn đường trong hẻm đã hỏng đến mấy năm, vẫn luôn không có ai đến sửa chữa. Bất quá nơi này buổi tối các gia đình đều không ra ngoài, cũng không để ý có đèn đường hay không đèn.
Hứa Miểu từ trong túi tiền lấy ra một cái đèn pin cầm tay loại nhỏ, chiếu ra một tia ánh sáng loang loang lổ lổ trêи mặt đất, rọi sáng trong vòng 1mét xung quanh.
Giày giẫm trêи mặt đất phát ra tiếng vang không nặng không nhẹ, nhưng tại ngõ hẻm yên tĩnh lại lộ ra tiếng động thật lớn.
Tiếng chó sủa vang lên, không bao lâu, những con chó khác trong các gia đình cũng thi nhau bàn luận câu chuyện đêm khuya, làm người ta sợ hãi.
Hứa Miểu ngược lại không sợ tiếng chó sủa, cũng do tất cả chó đều được nhốt trong nhà, không thể đi ra
Mấy năm trước buổi tối những con chó không được nhốt trong nhà, cho nên buổi tối bọn trộm chó lợi dụng sơ hở cắp chúng đi mất, cho nên buổi tối bọn họ liền đem tất cả chó nhốt hết trong nhà.
Đi tới một căn nhà trọ bốn tầng, hành lang không một bóng đèn, Hứa Miểu đóng lại đèn pin cầm tay, không nhanh không chậm từng bước đi lên cầu thang.
Nhà cậu ở tại lầu ba, trong hành lang đặc biệt yên tĩnh, tiếng bước chân của cậu ở trong không khí vang vọng.
Bà Triệu lớn tuổi ở tại lầu hai giấc ngủ tỉnh, các phòng ở lại không cách âm, nghe thấy tiếng bước chân Hứa Miểu, thanh âm già nua truyền đến: "Miểu Miểu trở lại?"
"Bà, cháu đã về." Hứa Miểu đáp một tiếng, âm thanh mang tới ý