Hứa Miểu cầm điện thoại, theo bản năng nhìn về phía dưới lầu
Ánh sáng loang lỗ trêи đuờng nhỏ, còn vương chút nước mưa, sắc trời cũng như vậy, mơ hồ không rõ thực. Giữa nơi hỗn độn của đất trời, một nam nhân đứng đó sắc mặt hờ hững.
Giang Nhất Phàm mặc một áo khoác màu đen, thân thể cao to thon dài, yên tĩnh đứng dưới lầu, cùng Hứa Miểu đối mắt nhìn nhau.
Hứa Miểu hô hấp khẩn trương, nói vào trong điện thoại: "Anh lên đây đi"
Cúp điện thoại, cậu không quay lại ăn cơm, vội vã cùng bà Triệu nói gặp lại, liền nhanh chóng rời đi lên lầu đến nhà, đóng cửa lại, phía sau cửa thở hổn hển một hơi.
Ngoài cầu thang trong không gian truyền đến tiếng bước chân, từng bước từng bước đặc biệt vững vàng, như là đạp trêи đầu quả tim nhỏ bé của Hứa Miểu, chậm rãi mài ép.
Thời gian trôi qua tám năm, đây là lần thứ ba nhìn thấy Giang Nhất Phàm
Hứa Miểu vẫn là cảm thấy rất căng thẳng, mỗi bước chân như một nhịp tim của cậu, như là phiêu du trong khúc nhạc dạo, rộn ràng khẩn trương lại có chút chờ mong.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa, sau đó, tiếng gõ cửa vang lên bên tai.
Hứa Miểu dán mặt vào cửa, âm thanh truyền đến quá mức rõ ràng, cậu theo phản xạ mà lui lại vài bước.
"Tiểu Hứa"
Hứa Miểu bộ dạng có chút chật vật, tóc tai hỗn độn, liền chỉnh lý lại, sau đó mới mở cửa, làm một bộ dáng không hề chờ mong: "Anh sao lại đến nữa?"
"Ừm" - đối với thái độ của Hứa Miểu, Giang Nhất Phàm không phản ứng, trực tiếp đi vào nhà, dường như xem đây là nhà mình, mọi thứ đều quen thuộc.
Hứa Miểu nghẹn lời, muốn nói với hắn tại sao lại quen cửa nẻo nhà cậu như vậy, nghĩ lại nghĩ, thời điểm bọn họ nói chuyện yêu đương, Giang Nhất Phàm thường xuyên đến nhà cậu, lúc mười năm trước còn xem như là nhà mình.
Cậu nhìn thân ảnh Giang Nhất Phàm, hít một hơi thật sâu, yên lặng đóng cửa lại.
Giang Nhất Phàm ngồi trêи cái ghế salon nhỏ xíu, thoạt nhìn có chút tấu hài
Hứa Miểu mím mím khoé môi, lần này lại nấu nước trà chiêu đãi hắn, đứng ở một bên ghế sô pha, rũ mắt, cảm xúc trong ánh mắt bị mi mắt nhẹ nhàng ngăn trở, "Muốn làm?"
Giang Nhất Phàm nghe vậy, ngước mắt nhàn nhạt liếc nhìn cậu.
Hứa Miểu thẹn quá hoá giận, cắn răng nói: "Không phải anh nói chúng ta làm bạn tình sao? Anh đừng nhìn tôi như thế."
Giang Nhất Phàm thu hồi ánh mắt, đứng lên, từ trong túi áo lấy ra một phong thư.
Hắn chỉ dùng hai ngón tay kẹp lá thư màu vàng, đưa cho Hứa Miểu, lời ít ý nhiều: "Thư tình."
Chữ viết mặt trêи của lá thư, thanh tú mạnh mẽ, đầu bút lông tựa hồ như muốn xuyên qua cả tờ giấy. Trêи đó viết hai chữ "Hứa Miểu"
Lần đầu tiên Hứa Miểu cảm thấy tên của chính mình rất êm tai, chính là tại học kì hai của lớp 11, cậu khi đó lười biếng, sách giáo khoa không đánh dấu đại danh của chính mình, vài cuốn sách bị thất lạc không tìm về được, vì vậy Giang Nhất Phàm liền từng quyển từng quyển mà ghi tên cho cậu, thay cậu đánh dấu đồ đạc của chính mình.
Giang Nhất Phàm từ nhỏ đã luyện thư pháp, chữ viết so với chữ của lão sư còn dễ nhìn hơn.
Hứa Miểu nhìn tên mình trêи sách giáo khoa, thích đến chịu không nổi, sau còn uy hϊế͙p͙ Giang Nhất Phàm thiết kế cho cậu chữ ký cá nhân. Giang Nhất Phàm không tới một phút liền vẽ cho cậu, Hứa Miểu cũng thiết kế cho Giang Nhất Phàm một cái.
Nghĩ tới đây, Hứa Miểu đắm chìm trong trí nhớ, khoé miệng chính mình cong lên cũng không ý thức được.
Ging Nhất Phàm đánh giá vẻ mặt cậu, cái gì cũng không nói, yên tĩnh chờ cậu hoàn hồn.
Một lát sau, Hứa Miểu chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn phong thư một chút, cậu không mở ra xem, mà là giống như tuỳ ý bỏ vào trong ngăn kéo, chỉ là khi động tác đặt xuống, lại trở nên đặc biệt cẩn thận, đem phong thư cất đi, cậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt mép, mới khép lại ngăn kéo, thần sắc bình thường.
Ánh mắt Giang Nhất Phàm nhìn bên cạnh bàn vài giây, lại tiếp tục nhìn vào ánh mắt Hứa Miểu, nói: "Không mở ra nhìn?"
Hứa Miểu quay đầu, " Lười xem".
Giang Nhất Phàm không tự chủ nhíu mày, hắn an tĩnh nửa phút, ngữ khí không rõ mà nói: "Không kiểm tra lỗi chính tả một chút sao?"
Hứa Miểu ngây ngẩn cả người: "A?"
Giang Nhất Phàm: "Lỗi chính tả."
Hứa Miểu nhất thời cảm thấy cảm xúc chính mình rối loạn.
Trước kia cậu theo đuổi Giang Nhất Phàm, viết cho hắn quá chín mươi chín bức thư tình.
Thời điểm đưa lá thư tình thứ nhất, bọn họ ngồi ở trong thư viện, Giang Nhất Phàm cúi đầu đọc sách, đặc biệt nghiêm túc chăm chú.
Hứa Miểu viết xong lá thư tình, kẹp phong thư vào ngón tay đưa cho hắn.
Giang Nhất Phàm mặt không thay đổi xem xong thư tình, cầm lấy bút đỏ, đem lỗi chính tả cùng ngữ pháp sai bét trong lá thư đánh dấu lại, đồng thời viết lời bình.
Một lá thư tình bị biến thành một bài sữa lỗi.
Về sau, mỗi khi Hứa Miểu viết một lá thư tình, lão sư Giang Nhất Phàm đều sẽ phê chữa đàng hoàng.
Viết chín mươi chín lá thư tình, Hứa Miểu không lần nào đạt yêu cầu.
Hứa Miểu kéo kéo khoé miệng, nói: "Không nhìn"
Giang Nhất Phàm không khuyên cậu xem thư tình nữa, thấy sắc trời cũng đã tối, cũng đã đưa cho cậu lá thư tình đầu tiên, liền mở miệng: "Tôi đi về trước."
"Đợi lát nữa." Hứa Miểu theo bản năng gọi hắn lại.
Chờ Giang Nhất Phàm không tiếng động mà nhìn sang, cậu bên tai đã có chút hồng, ngữ khí cũng có chút tức giận, "Không làm sao?"
Giang Nhất Phàm: "Không làm"
"Tôi thao con mẹ nó" Hứa Miểu mạnh mẽ cắn răng, ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi trực tiếp cưỡng hôn nguời ta.
Giang Nhất Phàm tựa hồ từ lâu ý thức được, đỡ lấy thân thể của cậu, tay hắn ôm eo, dùng mấy phần lực, ôm hơi chặt.
Hai nguời liền ở trêи ghế salon chơi thụt xì dầu
Quá lâu không gặp, Hứa Miểu vẫn còn có chút ngột ngạt, không giống như kiểu trước đây làm càn.
Cậu quỳ ở trêи ghế sa lon, Giang Nhất Phàm ở phía sau đỡ eo cậu.
Nhìn gia cụ cổ xưa, cùng vách tường loang lỗ từng vết sơn trắng, cậu cắn răng mạnh mẽ nuốt vào âm thanh.
Giang Nhất Phàm nghiêng người lại, niết cầm của cậu hôn lên, hôn rất hung ác
Từ môi tới răng chạm nhau, cuốn lấy cả đầu lưỡi kịch liệt, âm thanh tiếng mèo kêu ngoài cửa sổ yếu ớt, trong nháy mắt bị gió to cuốn đi hết.
Hứa Miểu đã sớm lãnh hội được bản lĩnh của Giang Nhất Phàm, xuống dưới là một nguời lạnh lùng, nhưng ở trêи giuờng lại hung mãnh uy phong anh dũng như mãnh thú, ánh mắt bình thản cướp đoạt con mồi, phóng tầm mắt nhìn cũng làm người ta run sợ trong lòng.
Cậu quay nguời thay đổi tư thế, cầm lấy tay Giang Nhất Phàm, đầu ngón tay để trêи mu bàn tay của hắn, ngước đầu khoé mắt ửng