Hứa Miểu không để ý đến lời nói Trần Tuấn Soái, ngồi ở bên cạnh, gửi cho Giang Nhất Phàm một tin nhắn: "Buổi tới không tới?"
Giang Nhất Phàm buổi chiều không có lớp, đang ở nhà, rất nhanh liền trả lời lại: "Ừm"
Hứa Miểu có chút mất mát.
Giang Nhất Phàm cố ý buổi trưa tìm cậu, đưa cho cậu thư tình, chính là vì tối nay không thể đến tìm cậu.
Màn hình di động tối lại.
Hứa Miểu giương điện thoại di động, xem như là cái gương mà soi. Dùng màn hình điện thoại làm gương đương nhiên có chút miễn cưỡng, chỉ nhìn thấy đại khái, không nhìn thấy khoé mắt có vết chân chim.
Cậu hỏi Đàm Diệu mượn một cái gương soi mặt nhỏ, tinh tế tường tận nhìn mình trong kính.
Khoé mắt không có vết hằn thời gian, đuôi mắt cũng không có gì lạ.
Chỉ là đôi mắt không còn sáng như lúc trước.
Đàm Diệu tò mò nhìn về phía cậu: "Làm sao đột nhiên soi gương vậy?"
Hứa Miểu để gương xuống, hỏi: "Tôi so với sáu năm trước có phải là già hơn rất nhiều không?"
Trần Tuấn Soái nghe vậy tiến tới, mở to hai mắt tỉ mỉ mà nhìn: "Để tôi xem một chút!"
Hứa Miểu: "... quá gần rồi người anh em."
Trần Tuấn Soái thân thể dời lại một chút, cau mày suy nghĩ, Hứa Miểu lần đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, khó giải thích được có chút sốt sắng.
Đàm Diệu thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, một cước đạp tới: "Có lời mau thả!"
Cậu nói xong, liền đối với Hứa Miểu nói: "Tam Thuỷ, chúng ta đều là tiểu tiên nam, chúng ta sẽ không già."
Đã lâu, Trần Tuấn Soái mới lộ ra nụ cười, bỉ ổi mà hề hề: "Không già! Vẫn tươi mơn mởn như là tiểu tử 20!"
Hứa Miểu thư thái nở nụ cười: "Cảm tạ huynh đệ."
"Tôi là nói thật." Trần Tuấn Soái vội vã bày tỏ thái độ, nghiêm túc nói: "Thật ra cùng với người sáu năm trước giống y như đúc, vẫn như vậy tràn đầy khí thế thanh xuân!"
"Ơ! Trần thiếu dĩ nhiên còn có thể dùng những lời lẽ hay ho để hình dung sao!" Đàm Diệu ngạc nhiên nhíu mày, "Có thể nhận xét về tôi như vậy không?"
Trần Tuấn Soái không chút nghĩ ngợi, ghét bỏ nói: "Càng ngày càng bóng, bóng bể bóng cắc cùm cum tràn ngập vùng trời."
Hai người liền rùm beng, ở quán Internet quyết đấu ngươi sống ta chết, làm cho vài người đang lên mạng cũng phải quay người nhìn lại.
Hứa Miểu tuỳ ý mặc bọn họ nháo, chờ thấy thời gian không sai biệt lắm, cậu đi mua thức ăn về nhà.
Khí trời càng ngày càng lạnh, cậu ở trêи mạng đặt mua một cái chăn điều hoà dày cho bà Triệu, lúc cậu trở lại, nhân viên chuyển phát nhanh vừa vặn lại đây giao hàng.
Hứa Miểu đem túi đồ ăn vòng ở cổ tay, đem chăn ôm lên lầu.
Cái chăn nặng hơn 10 cân, lại bự, cầu thang nhỏ hẹp, ôm đi rất mất công tốn sức.
Thật vất vả đem chăn ôm đến trước cửa nhà bà Triệu, cậu khẽ thở phào một tiếng nhẹ nhõm, đứng trước cửa hô: "Bà, là cháu."
Không bao lâu, bà bà tới mở cửa, nhìn thấy đồ vật cậu để dưới đất, kinh ngạc nói: "Đây là cái gì thế?"
"Chăn' Hứa Miểu thả đồ ăn xuống, trực tiếp ôm lấy chăn đi vào nhà, vừa nói: "Qua mấy ngày nữa khí trời sẽ càng lạnh hơn, giường của bà đã không ấm, con liền ở trêи mạng đặt mua một cái, rất tiện lợi, cũng đang giảm giá, chỉ hơn 100 tệ."
Hứa Miểu mỗi lần mua cho bà cái gì, đều sẽ chủ động báo giá tiền, đem giá cả nói thấp xuống, món đồ mấy trăm tệ thành mấy chục tệ, hơn một nghìn tệ nói thành vài trăm tệ, sợ bà Triệu sẽ đau lòng cho tiền của cậu, làm sao mà trả lại cho cậu.
"Thật như vậy luôn sao". Bà sờ tấm chăn mềm mại, nửa tin nửa ngờ mà lầm bầm: "Này sờ như hàng cao cấp... Sao lại rẻ như vậy Miểu Miểu?"
Hứa Miểu nhún vai, cười nói: "Không phải con đã nói với bà rồi sao, ở trêи internet cái gì cũng có, lại rẻ, cho nên hiện tại mọi người đều thích mua đồ qua mạng nha."
Bà Triệu cười rộ lên, trêи trán nếp nhăn chồng lên nhau, nhìn ra được là rất vui vẻ.
Hứa Miểu giúp lão bà đi đổi chăn, đem chăn trải ra trêи giường, rồi đi làm cơm.
Bà Triệu một thân một mình ở đây an hưởng tuổi già, bà vốn có một thằng con trai, nhưng mười năm trước, hắn đã vô tù vì tội cố ý gây thương tổn cho người khác, bị xử 20 năm tù, còn tới 10 năm nữa con trai bà Triệu mới có thể ra tù, nhưng bà đã sắp 80 tuổi, bà cũng không biết mình còn có thể sống đến khi con trai mình ra tù hay không.
Hứa Miểu khi còn bé, mẹ cậu sau khi ly hôn liền vứt bỏ cậu mà rời đi, rốt cuộc mãi không trở lại, cha cậu là một con sâu rượu, mỗi ngày đều không để ý cậu, cậu mơ hồ sống một cuộc sống ngày đói ngày no, quần áo bẩn thỉu rách nát cũng phải mặc lên người, vừa gầy vừa bẩn cũng không có ai nguyện ý chơi cùng, vẫn là lúc đó bà Triệu đau lòng cậu, gọi cậu tới dùng cơm mỗi ngày, còn giúp cậu giặt quần áo.
Hứa Miểu cũng hiểu chuyện, bà lớn tuổi, nên cậu bắt đầu chăm sóc bà.
Hứa Miểu lúc có lúc không đến nhà bà làm cơm, lúc bận hay là lúc không ở nhà, căn bản cậu quên mất, cũng may thân thể bà Triệu cũng coi như là khoẻ mạnh, cũng có thể tự mình làm cơm tự chăm sóc bản thân.
Hứa Miểu sau khi cùng bà ăn cơm, liền về nhà nghỉ ngơi.
Thời điểm cậu bước lên lầu, trong lòng thầm mong đợi vừa lên đến liền có thể thấy Giang Nhất Phàm đứng ở cửa, như những ngày trước.
Cửa trống rỗng.
Hứa Miểu vỗ tay, đèn cảm ứng liền sáng, cậu mặt không thay đổi mở cửa, lúc vào nhà đóng cửa lại cũng không khoá cửa, tựa hồ mong đợi, hi vọng chờ một lát Giang Nhất Phàm sẽ tới.
Bốn buổi tối liên tiếp đều là ở cùng với Giang Nhất Phàm, bây giờ nhìn gian nhà yên tĩnh, Hứa Miểu lại có chút không quen.
Cậu ngồi trêи ghế sa lon, theo thói quen đi tìm thông tin về Giang Nhất Phàm, đăng nhập vào QQ (hay Wechat gì ế), nhập số điện thoại của hắn. Đúng như dự đoán, xuất hiện một cái tài khoản, nick name tên là Giang Nhất Phàm.
Cậu không thêm Giang Nhất Phàm làm bạn tốt.
Cậu phiền muộn về trang cá nhân của mình, phát ra một cái trạng thái, chỉ là một sự im lặng.
Kim Tiền vài giây liền bình luận: "Tâm tình không tốt?"
Hứa Miểu hoài nghi anh ta 24/24 đều cầm điện thoại cập nhật tin tức bằng hữu, mỗi ngày phát hơn một chục cái trạng thái không nói, cậu vừa mới đăng trạng thái, mười mấy giây sau liền thấy bình luận.
Hứa Miểu không trả lời anh ta, luôn cảm thấy một khi trả lời, sẽ giống như tần suất khi anh ta đăng xì ta tút, căn bản không dừng được.
Vậy mà, khi thấy cậu không trả lời, Kim