Sợ ở nhà một mình sẽ khiến bản thân suy nghĩ nhiều, Hứa Miểu cùng Đàm Diệu buổi tối đi uống rượu, mãi cho đến hừng đông mới trở về nhà.
Thời điểm bước lên cầu thang, cậu tận lực thả nhẹ bước chân, bà lão tuổi đã lớn ngủ không sâu, Hứa Miểu sợ tiếng bước chân sẽ đánh thức bà.
Đi tới chỗ ngoặc trêи lầu hai, Hứa Miểu không nhịn được trong lòng ôm ấp mong đợi.
Hi vọng vừa ngước mắt lên, có thể nhìn thấy Giang Nhất Phàm đứng ở cửa chờ cậu, giống như đêm đó, ánh đèn mờ nhạt, Giang Nhất Phàm sắc mặt lãnh đạm, nhưng có thể khiến cho cậu kinh hỉ.
Nhưng mà, cửa trống rỗng, vách tường màu vàng loang lổ cũ kỹ, càng lộ vẻ trống vắng thê lương.
Hứa Miểu tâm trạng khó có thể nói, thiên ngôn vạn ngữ đến miệng cũng chỉ có thể khẽ thở dài một tiếng.
Cậu buông xuống ánh mắt, nhận mệnh mà leo lên lầu đi vào nhà, đi rửa mặt liền nằm xuống giường đi ngủ.
Mà nằm ở trêи giường trằn trọc trở mình thế nào cũng đều ngủ không được, cậu lại mở đèn, lấy điện thoại di động mở album lên, nghe gió lạnh thổi, yên tĩnh xem những ghi chép thanh xuân cũ trong từng bức ảnh.
Trong hình không có ít bạn bè từ thời cấp 3, Đại tá mặc quân phục màu xanh, nhét chung một chỗ chụp ảnh với học sinh, nụ cười trêи mặt ngớ ngẩn, ngay cả tóc mái của bạn học nũ cũng trở thành một hồi ức đáng nhớ.
Hứa Miểu trượt qua hình ảnh của Giang Nhất Phàm, mấy trăm tấm ảnh cơ mặt vẫn cứ như một, vẻ mặt hết sức kiên nhẫn khẽ mím mím khoé môi, hắn không thích chụp ảnh, cơ bản cuối cùng vẫn là thoả hiệp.
Ký ức xông lên đầu, sợ là tối nay không có cách nào mà ngủ, Hứa Miểu cấp tốc quăng đi ý nghĩ trong đầu, lướt tới một tấm hình.
Nhưng mà, hình ảnh tiếp theo chính là chụp Giang Nhất Phàm ở ở trêи chứng minh thư, âu phục giày da, mặt không hề cảm xúc, thành thục mà xa cách.
Tấm ảnh chứng minh thư này là Hứa Miểu trộm chụp lại.
Hứa Miểu biết mình trông rất giống kẻ biến thái, nhưng mà sau khi chia tay với Giang Nhất Phàm, rất nhớ hắn, cho nên không nhịn được lục tìm thông tin về hắn khắp internet, hi vọng có thể thoáng biết được hắn hiện tại như thế nào, đem mọi thông tin tìm tòi được đều nhớ kỹ.
Bất kì tờ giấy nào có hình Giang Nhất Phàm, hình tập thể, hình bạn bè gắn thẻ, chỉ cần bị cậu nhìn thấy, đều sẽ lưu lại từng cái.
Hứa Miểu lướt qua từng tấm hình, có chút thất thần.
Thiếu niên cùng người trưởng thành so với nhau có chút quá mãnh liệt, tuy rằng đều là Giang Nhất Phàm, mà cảm giác cả hai thời điểm đều không phải cùng một người.
Không biết nhìn bao lâu, đôi mắt Hứa Miểu hiện ra mệt mỏi, cậu dụi dụi con mắt, mới ý thức lại được, tắt di động đi ngủ.
Bởi vì ngủ quá muộn, lại không cài báo thức cũng không ai gọi rời giường, Hứa Miẻu ngủ thẳng tới trưa mười một giờ mới tỉnh, đầu hoàn toàn mờ mịt, rất không thoải mái.
Hứa Miểu không đi đến quán net, mà là mặc quần áo ở nhà xuống lầu, chuẩn bị cùng bà ăn cơm.
Bà vừa mới đi thăm nuôi tù nhân vừa trở về không bao lâu, trêи đường trở về cũng mua một chút đồ ăn, lão nhân gia khổ quen rồi, cũng không nỡ bỏ tiền mua đồ ăn ngon. Hứa Miểu nhìn thấy cải xanh đã héo trong túi, còn cá nhỏ đã có một chút mùi lạ, bất đắc dĩ khuyên bà: "Bà, con cá này đều đã chết rồi, bà mua làm được cái gì?"
Bà Triệu cầm lấy bình nước nóng màu đỏ rót nước uống, vừa cười nói: "Mới chết không bao lâu, còn rất mới, có thể ăn có thể ăn."
Hứa Miểu đau đầu, đều đã chết thúi lên còn có thể mới lúc nào, mà bà đều dùng tiền mua, nếu như ném đi, bà sẽ mắng cậu liền. Hứa Miểu hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là xử lý nó, thời điểm mần thịt, lén lút ném xuống một ít con cá đã bốc mùi lạ.
Sau khi hoàn thành, Hứa Miểu chỉ ăn món cá kia, những món khác cơ hồ đều không động đũa.
Bà xem thấy cao hứng, thấy cậu thích ăn cá cũng không cùng cậu tranh, cười híp mắt hỏi: "Miểu Miểu con thích ăn cá lúc nào vậy?"
"Mấy ngày trước." Hứa Miểu hàm hồ trả lời.
Bà một bên gắp cá thả vào bát cho cậu, nhìn thấy hài tử thích ăn cơm càng cao hứng, nếp nhăn trêи mặt càng sâu hơn: "Vậy ngày mai bà ra ngoài mua thêm một ít cá trở về."
"Trời vẫn còn lạnh bà vẫn không nên ra ngaoì nhiều, gió ở ngoài thổi có thể gây cảm lạnh cho cơ thể, sẽ không tốt." Hứa Miểu nói, "Bà, sau này để con đi mua thức ăn là tốt rồi."
Bà suy nghĩ một chút, cười nói: "Được thôi."
"Đúng rồi, Miểu Miểu, con hôm qua buổi tối không về nhà sớm." Bà nhớ tới cái gì, để đũa xuống, "Bà tối hôm qua nhìn thấy có một nam nhân đứng ở trêи lầu của chúng ta, lén lén lút lút, nửa ngày đều không có rời đi."
Hứa Miểu sững sờ: "A?"
Bà nói: "Vị nam nhân kia đứng ở cửa nhà của con, sững sờ đứng hơn một canh giờ, bà còn tưởng hắn là tên trộm, hỏi hắn cái gì hắn cũng đều không để ý, liền đứng ở đằng kia bất động."
Hứa Miểu tim nhanh chóng nhảy dựng lên, ngữ khí có chút cấp thiết: "Bà mấy giờ thì nhìn thấy hắn?"
Bà có chút mê man, không biết cậu vì sao đột nhiên cao hứng, theo bản năng trả lời: "Bảy tám giờ đi."
Nụ cười trêи mặt Hứa Miểu biến mất, khi đó cậu đang cùng Đàm Diệu uống rượu, sớm biết liền không uống.
Cậu suy tư đã lâu, rốt cục giải quyết cơm nước xong về đến nhà, quyết định chủ động nhắn tin cho Giang Nhất Phàm, biết rõ còn hỏi: "Anh tối hôm qua tới đây sao?"
Qua một lúc lâu, Giang Nhất Phàm mới trả lời: "Ừm."
"Tại sao không gọi điện cho tôi?"
Giang Nhất Phàm không trả lời mà hỏi lại, vẫn cứ ngắn gọn nhạt nhẽo: "Em đi quán bar?"
Hứa Miểu choáng váng, trầm mặc một lát mới trả lời: "Ừm."
Giang Nhất Phàm: "Ngày hôm nay đi tiếp?"
Hứa Miểu tim đều nhấc đến cổ họng, vội vã hồi phục: "Không đi."
"Ừm."
Hứa Miểu nhìn tin nhắn, quả là muốn phát điên, ừm cái gì hả?!!! Ngược lại nên cho một cái tin gì rõ ràng đi!
Cậu cũng không tiện hỏi lại "Buổi tối có đến đây không?", chần chừ đã lâu, vẫn là không có hỏi, nâng điện thoại di động đảo ở trêи ghế sa lon, thái dương mơ hồ đau.
Kỳ thực cậu có thể mơ hồ đoán được, đêm nay Giang Nhất Phàm sẽ đến.
Nhưng là vừa sợ đột nhiên xảy ra bất trắc không đến được, cho nên vẫn là muốn một cái tin chính xác, có tới hay là không.
Nguyên lai tưởng là hắn không trả lời lại, đoạn đối thoại này liền kết thúc tại đây.
Không nghĩ tới, màn hình điện thoại đột nhiên nhảy ra tin nhắn của Giang Nhất Phàm.