Bọn họ hàn huyên đã lâu, cho tới hơn hai giờ sáng, mới không chống đỡ nỗi cơn buồn ngủ, Hứa Miểu nói ngủ ngon, tắt video, thoải mái chui vào trong chăn mà ngủ.
Ngủ quá trễ, Hứa Miểu muốn ngày mai ngủ tới mức chưa mười giờ thì không dậy, hôm qua cố ý dặn Giang Nhất Phàm muộn một chút hãy tới, kết quả sáng sớm còn đang ngủ say, bà Triệu trực tiếp qua mở cửa gọi cậu đậy rời giường ăn điểm tâm.
Mới bảy giờ sáng, Hứa Miểu gật gù như con gà rù, rủ xuống đôi mắt, một chút tinh thần cũng không có.
Bà làm mì nước, bưng một tô lớn cho cậu, gọi cậu thừa dịp còn nóng thì mau ăn.
Hứa Miểu không thể làm gì khác hơn là chống đỡ tinh thần, đi đánh răng rửa mặt, làm bé ngoan ngồi bên bàn ăn điểm tâm.
Bà nhìn phòng cậu dọn dẹp sạch sẽ, liền ngồi bên cạnh chờ cậu ăn xong, nói: "Chén này khó rửa, để bà cầm đi rửa cho."
Hứa Miểu vừa nghe, vội vã nuốt mì sợi, nói: "Không cần không cần, để con ăn xong rồi rửa là được rồi, bà cứ trở về thôi, để con lo được rồi."
Bà vẫn khăng khăng muốn rửa chén, Hứa Miểu không thể làm gì khác hơn là tăng nhanh tốc độ ăn, đầu lưỡi đều có chút nóng đến tê rần.
"Đã ăn xong rồi nha." Bà hai tay chống đầu gối, chậm rãi đứng lên, cầm chén đũa lên, cười nói, "Vậy con ngủ tiếp đi, bà đi về trước."
Hứa Miểu nhanh chóng đưa bà ra ngoài, đỡ bà xuống lầu, khuôn mặt tươi cười, "Cảm ơn bà."
Cậu sau khi trở về nhà nhanh chóng chui vào chăn, trong chăn vẫn còn ấm áp, ngủ nướng tiếp cực kì thoải mái.
Hứa Miểu nhắm mắt lại, rất mau đi vào mộng đẹp.
Sau khi tỉnh lại sau giấc ngủ, đã sắp mười hai giờ.
Hứa Miểu nhìn chung quanh một vòng trong phòng, cảm giác có người từng tiến vào, cậu xuống giường đi ra ngoài, quả nhiên ở phòng khách nhìn thấy Giang Nhất Phàm.
Giang Nhất Phàm đang xem điện thoại di động, nghe đến tiếng động, quay đầu nhìn về phía Hứa Miểu, "Tỉnh rồi?"
Hứa Miểu nắm tóc, đi tới, "Anh tới đây lúc nào?"
Giang Nhất Phàm: "Hai tiếng trước."
"Tại sao không gọi em dậy?" Hứa Miểu có chút hổ thẹn, ngồi ở bên cạnh hắn.
"Nhìn em ngủ ngon, không nỡ gọi." Giang Nhất Phàm chú ý tới tóc tai lù xù, đưa tay vuốt nó, lúc buông tay ra lại xù lên.
Hứa Miểu vội bảo vệ tóc, không cho hắn đụng: "Ai, anh đừng đùa đầu em."
Giang Nhất Phàm: "Ngẩng đầu lên đi."
Hứa Miểu nghe vậy, nhanh chóng ấn đầu lại chạy vào phòng vệ sinh, đối diện với gương dùng nước làm ướt tóc, rồi mới chải đầu cho vô nếp.
Cậu liền quay trở lại, hướng Giang Nhất Phàm giơ tay, "Đồ đâu?"
"Cái gì?"
Hứa Miểu bên tai có chút điểm hồng, mặt dày đòi hỏi, "Nhẫn."
Giang Nhất Phàm nói: "Quên mang tới."
Hứa Miểu: "..."
Cậu nghiến răng, cắn răng nghiến lợi nói: "Anh đây là mất trí nhớ sao, đang ghét."
Giang Nhất Phàm đột nhiên cười ra tiếng, giống như là có phép thuật, đưa tay ra, lòng bàn tay đột nhiên hiện ra một chiếc nhẫn, hắn cụp mắt liếc nhìn, tiếng nói ôn hoà: "Này, của em."
Hứa Miểu kinh hỉ đến nhịn không được, không chế không được mà cười, từ tay hắn cầm qua chiếc nhẫn, một bên phun tào: "Anh chỉ học được cách lừa người."
Cậu nói, đem nhẫn đeo vào ngón tay áp út, kinh ngạc nói: "Vừa vặn thích hợp luôn."
Giang Nhất Phàm đáy mắt loan ý cười, không tiếng động mà gật đầu.
Hứa Miểu do dự vài giây, chần chừ hỏi: "Làm sao anh biết số đo tay em..."
"Trước đây thừa dịp em ngủ mà ước lượng qua." Giang Nhất Phàm nói
Hứa Miểu theo bản năng hỏi: "Lúc nào cơ?"
Ánh mắt Giang Nhất Phàm rơi vào trêи tay cậu, ngữ khí nhạt nhẽo, không muốn nói nhiều: "Mấy năm trước."
Hứa Miểu cảm giác nơi mềm mại nhất trong lòng đã bị châm một cái mạnh mẽ, đau đến cậu có chút không thích ứng kịp.
Cậu khịt khịt mũi, âm thanh rất nhẹ, "Anh khi đó đã muốn đưa em nhẫn..."
"Không, chỉ là muốn đưa em lì xì năm mới." Giang Nhất Phàm cầm tay cậu, đưa trước mắt mà tỉ mỉ quan sát, nói: "Xác thực rất hợp với em."
Hứa Miểu hơi ngưng lại.
Bọn họ lúc đầu trước tết là quãng thời gian chia tay, lúc đó bọn họ không ở cùng thành phố với nhau, Hứa Miểu gọi điện thoại cho hắn nói chia tay, sau đó liền đổi công việc, không nói cho ai biết, đi thành phố khác tìm việc làm.
Hứa Miểu nhịn xuống cảm xúc chua xót trong lòng, ôm cổ hắn, nhỏ giọng lầm bầm: "Xin lỗi, xin lỗi... Em sai rồi, em rất hối hận, xin lỗi..."
"Anh trừng phạt em đi, bảo bảo." Vành mắt Hứa Miểu lặng lẽ ửng hồng, không dám cùng hắn đối diện, chỉ ôm hắn, ".... Anh trừng phạt em đi có được hay không?"
Giang Nhất Phàm vỗ lưng cậu, thấp giọng nói: "Được."
... Đọc ở s2.truyenhd.com yinchan14 nha huhu
Hứa Miểu nhìn trêи giường xuất hiện vài vật phẩm kì lạ, sợ đến hít vào một hơi, vội vã xin tha: "Em không muốn cái này!"
"Em trước đây cũng không phải chưa từng chơi?" Giang Nhất Phàm ngồi bên giường, cầm lấy một món, không tiếng động mà đưa cho cậu.
Hứa Miểu tay chân luống cuống, mặt mũi trắng bệch: "Vậy cũng không đồng nghĩa với việc em trước mặt người khác chơi đùa."
Giang Nhất Phàm ngước mắt, hỏi: "Tôi là người khác?"
"Phí lời, anh không lẽ còn là em hay sao?" Hứa Miểu ảo não cực kì, sớm biết sẽ không kêu Giang Nhất Phàm trừng phạt, kết quả lại biến thành phim cấm trẻ em mười tám tuổi.
"Không cần phải sợ, không có chuyện gì." Giang Nhất Phàm đem đồ vật thả trong tay cậu, thấp giọng an ủi.
Hứa Miểu lúc này mới phản ứng được, tàn bạo mà trừng mắt về phía hắn, "Anh có phải lần trước nhìn thấy là luôn có ý nghĩ này?"
Giang Nhất Phàm thừa nhận: "Ừm."
Hứa Miểu cắn răng, "Anh biến thái!"
"Ừm." Giang Nhất Phàm nói, "Tôi biến thái!."
Hứa Miểu cụp mắt nhìn về vật phẩm trong tay hắn, nhìn lại Giang Nhất Phàm, cậu mạnh mẽ cắn chặt hàm răng, không thèm đếm xỉa tới.
"Chỉ một lần." Hứa Miểu trừng hắn, "Sau đó không bao giờ."
Giang Nhất Phàm đáp ứng nói: "Được."
...
Trải qua lần này, Hứa Miệu triệt để mất hết mặt.
Cậu hoàn toàn không dám nghĩ ngày hôm nay trải qua cái gì, hận không thể đem đoạn ký ức này trong đầu Giang Nhất Phàm loại bỏ.
Thật sự là, quá mất mặt!
Nhưng mà, Giang Nhất Phàm lại cảm thấy rất là thích