Hứa Miểu nhìn thấy tin nhắn, trực tiếp cất điện thoại di động, quay người rời khỏi quán Internet.
Triệu Minh Minh ở phía sau gọi: "Ai, cậu đi đâu -----."
Hứa Miểu không quay đầu lại, chỉ vung vung tay.
Khí trời âm lãnh, bầu trời màu xám tựa hồ ẩn giấu vô số giọt mưa, đang chờ đợi thời khắc rớt xuống. Trêи đường gió thổi mạnh, vì mang theo ẩm ướt sau cơn mưa, nên càng lộ ra vẻ lạnh giá.
Hứa Miểu cúi đầu, may là xung quanh gần trường đại học, cũng không tính là hẻo lánh, tiệm thuốc, quán ăn, siêu thị đều có đủ, cách nhau khá gần.
Cậu mua ít đồ vật, thả vào trong túi áo khoác, lại trở về quán Internet.
Triệu Minh Minh nhìn thấy cậu, ngẩn người, hỏi: "A Miểu, cậu đi đâu?"
"Đi ra ngoài hóng mát một chút." Hứa Miểu không để ý trả lời, tiện tay từ quầy hàng lấy đi một thanh kẹo cao su, chỉ rút ra một tép bỏ vào miệng, còn lại ném cho Triệu Minh Minh, liếc mắt một cái, "Cho cậu."
Triệu Minh Minh không tìm ra được dấu hiệu gì, mắt nhìn Hứa Miểu đi đến phòng nhỏ nghỉ ngơi, nắm nắm tóc, mơ hồ cảm thấy được hành vi cử chỉ rất kỳ quái, nhưng lại không làm rõ được.
Hứa Miểu khoá trái cửa phòng nghỉ ngơi, từ trong túi tiền lấy ra tuýp thuốc, cậu vặn cái nắp ra, có chút cảm xúc giao nhau mà ho một tiếng.
Một lúc lâu.
Hứa Miểu mặc lại quần, mặt không thay đổi từ phòng nghỉ ngơi đi ra.
Thời điểm đi ngang qua quầy thu tiền, Hứa Miểu mắt nhìn thẳng, tư thái khá là tự nhiên đi đến khu vực riêng tư kia.
Thời điểm thi cuối kì càng gần, mọi người đều chú tâm ôn tập, trong quán cũng sinh ý không nhiều, Triệu Minh Minh đi làm cảm thấy rảnh rỗi đến phát chán, cùng bạn gái mở video tán gẫu, hoàn toàn không để ý thấy Hứa Miểu đi đến lô ghế riêng.
Hứa Miểu gõ cửa một cái, kẹo cao su trong miệng từ lâu đã trở nên vô vị, cậu nói: "Em, Hứa Miểu."
Giang Nhất Phàm ra mở cửa, nghiêng người qua cho cậu tiến vào, sau đó tiện tay khoá cửa.
Hứa Miểu mới vừa muốn nói chuyện, ánh mắt lơ đãng lướt qua máy tính, phát hiện màn hình đang có người.
Cậu sững sờ, theo bản năng hỏi: "Anh đang chat video sao?"
"Ừm, bạn tôi, sao không nói." Giang Nhất Phàm một lần nữa ngồi xuống ở vị trí vừa nãy, ngước mắt nhìn Hứa Miểu một cái, ra hiệu cậu ngồi bên cạnh.
Hứa Miểu đột nhiên trở nên bối rối, *tiểu tâm dực dực ngồi xuống, nhìn về phía màn hình máy tính, hướng người trong máy tính nở một nụ cười.
*Tiểu tâm dực dực: cẩn trọng, cẩn thận
Bạn bè hồi đại học của Giang Nhất Phàm trước đây, cậu đều biết. Mà người này nhìn rất lạ, hẳn là quen biết lúc Giang Nhất Phàm ở nước ngoài.
Giang Nhất Phàm cầm tay trái Hứa Miểu đặt lên đùi, nhẹ nhàng nắm lòng bàn tay, sắc mặt vẫn như cũ bình tĩnh thong dong, đối với đối phương giới thiệu: "Hứa Miểu."
Chỉ có hai chữ, tên đơn giản, không có giải thích thêm điều gì.
Tim Hứa Miểu hơi trầm xuống.
Người bên kia màn hình hình như biết đến cậu, ánh mắt lộ ra vài phần bất ngờ, nói ra một câu, mà Hứa Miểu lại không mang tai nghe, không nghe được anh ta đang nói cái gì.
"Ừm." Giang Nhất Phàm nói, "Quay lại rồi."
Hứa Miểu nhất thời minh bạch, quay đầu nhìn về phía Giang Nhất Phàm.
Giang Nhất Phàm đối diện ánh mắt của cậu, hiểu lầm ý tứ, còn tưởng rằng cậu muốn làm quen sao không nói, tháo xuống tai nghe muốn đưa cho cậu.
Hứa Miểu trợn tròn mắt: "..."
Cậu được đeo tai nghe lên, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn màn hình máy tính.
Sao không lên tiếng, cậu cũng không biết nói cái gì.
Không khí an tĩnh vài giây, trong tai nghe rõ ràng truyền đến vài âm thanh nhỏ nhỏ từ đường dây.
Bầu không khí lúng túng phút chốc, cuối cùng vẫn là anh ta bắt đầu nói chuyện: "Không quấy rầy hai người."
Hứa Miểu vội vàng nói: "Không có không có."
Sau khi cắt đứt video trò truyện, Hứa Miểu tháo tai nghe xuống đặt ở bên cạnh, tâm lý nghi hoặc mà hỏi: "Anh ta biết em?"
Giang Nhất Phàm đem tài liệu cùng giấy tờ cất đi, ngữ khí có chút tản mạn: "Trước đây quen bọn họ có nhắc qua về em."
"Ồ..." Hứa Miểu khẽ đáp lời, tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn rồi. Cậu buông tay Giang Nhất Phàm ra, đứng lên đem kẹo cao su bỏ đi.
Giang Nhất Phàm mắt thấy toàn bộ quá trình, thấy cậu đã xong, có chút ý tứ sâu xa: "Hà?"
Bị hắn nhìn chằm chằm như thế, thật giống như đang bị phạt công khai giữa lớp, mặt Hứa Miểu đỏ lên, tàn bạo mà trừng hắn, buồn bực nói: "Em quăng kẹo cao su thôi không được sao? Anh đừng nhìn em như thế!"
Giang Nhất Phàm thần sắc buông lỏng, hướng cậu vẫy tay, ôn hoà nói: "Lại đây, tiểu Hứa."
Hứa Miểu cảm thấy được trong phòng rất nóng, cậu cởi áo khoác, mặc một bộ áo lông mỏng manh, dựa vào bên người Giang Nhất Phàm, đôi mắt đen kịt mang theo ý cười: "Luận văn anh viết xong chưa?"
"Chưa."
Hứa Miểu nhanh chóng ngồi dậy, nói: "Vậy anh viết nhanh lên đi."
"Không vội cho lắm." Giang Nhất Phàm nắm chặt tay cậu, đặt ở bên môi hôn một cái, trầm giọng nói: "Có thể là em đang ở bên cạnh, lực chú ý vẫn không thể nào tập trung ở chỗ khác được."
Lời nói như vậy, tuy rằng nghe đơn giản lại có chút bình thường, nhưng bên tai Hứa Miểu nghiễm nhiên là lời tâm tình ngọt ngào.
Trong lồng ngực Hứa Miểu tim đập quá nhanh, tim suýt nữa nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Cậu ɭϊếʍ môi một cái, chủ động hôn tới.
Giang Nhất Phàm ôm cậu, thân thể dán vào nhau.
Hứa Miểu đột nhiên hít vào một hơi, có chút đau mà giãy ra khỏi nụ hôn này.
Giang Nhất Phàm nhìn về phía cậu, "Làm sao?"
Hứa Miểu nhăn mặt, kéo áo lông lên, cậu chỉ mặc một cái áo lông, vật liệu áo lông có chút điểm cấn, vừa nãy không cẩn thận đụng đến chỗ ấy. Nơi ấy bị chạm làm cho có chút yếu đuối bất kham, không chịu nổi áo lông cứ cọ xát như vậy.
Cậu cúi đầu liếc nhìn, nói: "Có chút thảm."
"Tôi xem một chút." Giang Nhất Phàm nói.
Hứa Miểu hai tay cầm lấy áo lông, lộ ra thân thể trắng nõn, vừa nói: "Bị áo lông cạ đến có chút đau, sớm biết mặc một bộ y phục khác."
Giang Nhất Phàm ánh mắt nghiêm túc, nơi ấy quả thật có chút đỏ, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Hứa Miểu cụp mắt, tâm bắt đầu thấy ngứa ngáy, cậu thả nhẹ âm thanh, hỏi người kia: "Anh muốn ăn (thịt em) không?"
Áo khoác đệm ở trêи ghế salon, Hứa Miểu nằm ở phía dưới, lung tung mà từ túi quần dưới thân lấy ra bao cao su, đưa cho Giang Nhất Phàm, biệt nữu mà hừ một tiếng, "Em là phòng ngừa chu đáo, anh không nên cười em!"
Giang Nhất Phàm tiếp nhận, đầu ngón tay lần thứ hai chạm được thứ gì kì lạ, hắn nhẹ nhàng nhếch miệng, hiếm thấy lộ ra vài phần ý cười,