Đến cuối tuần, Hứa Miểu bắt đầu đi học ban đêm.
Trường học khá xa nhà, ngồi xe buýt, tàu điện ngầm đều ngồi hơn một giờ, xe đưa đón phí cũng rất cao, cho nên Giang Nhất Phàm đều đặn làm tài xế.
Hứa Miểu cảm thấy thật không tiện, nhưng mà cậu cũng không biết lái xe, vì lúc mở quá net cậu đã nợ Trần Thiếu một số tiền lớn, nên không nghĩ tới mua xe, cũng không đi thi bằng lái xe.
Sau khi tan lớp, cậu vẫn luôn suy tư có nên đi thi cái bằng lái xe hay không, liền cùng Giang Nhất Phàm thương lượng chuyện này.
Giang Nhất Phàm cầm tay lái, mắt nhìn thẳng: "Muốn thi liền đi thi thôi, chỉ là em vừa muốn lên lớp học tập, lại còn muốn tập lái xe, có mệt mỏi quá không?"
Hứa Miểu cười cười, "Vẫn được đi, bận một chút, sau đó có thể rảnh hơn rồi. Chờ khi em lấy được bằng lái, cũng không cần anh mỗi lần chở em đi lại như vậy."
Giang Nhất Phàm im lặng hồi lâu, chếch con ngươi nhìn cậu một cái, "Em là bởi vì nguyên nhân này mà muốn đi thi bằng lái?"
"Đúng vậy." Hứa Miểu thản nhiên nói, "Em chính là học đến tận mấy năm nữa, anh chở em như vậy phiền phức lắm."
Giang Nhất Phàm cau mày, "Tôi không chê phiền."
Hứa Miểu thấy hắn nhíu mày lại, vội vã an ủi, "Ai, em không phải là có ý đó, chính là anh cũng có công việc của chính mình, không phải là anh chuẩn bị muốn thi lên phó giáo sư sao? Cho nên không cần thiết mà đem thời gian lãng phí trêи đường."
"Không tốn bao nhiêu thời gian." Giang Nhất Phàm thấy mặt cậu đầy ý tứ lấy lòng, thở dài một tiếng, tận lực chậm lại ngữ khí, "Em không nên cảm thấy sẽ ảnh hưởng đếnt ôi, tôi rất tình nguyện đưa đón em, vậy cũng được xem như là thời gian hẹn hò của chúng ta."
Hứa Miểu lắc đầu từ chối, giải thích không thông, cậu đành lui một bước: "Nếu không như vậy đi, anh thỉnh thoảng đón đưa em, không cần mỗi cuối tuần đều đến, như vậy cũng thoải mái hơn rất nhiều, em cũng đi thi bằng lái, ngược lại trong nhà của anh có mấy chiếc xe, sau này em mượn một chiếc lái một chút?"
Giang Nhất Phàm suy tư chốc lát, gật đầu: "Được."
Hứa Miểu nở nụ cười, hai tay giơ ra trước ngực khoanh lại, cười híp mắt nói: "Anh nói rồi đó."
Giang Nhất Phàm chếch đôi mắt sang nhìn cậu, nghiêm trang nói: "Ừ."
Hứa Miểu dựa vào trêи ghế ngồi đắc ý vui vẻ.
Hai người theo thường lệ đi siêu thị mua thức ăn, bọn họ ở chung được một thời gian, có lẽ là quen biết đã lâu, cũng không có quá nhiều cảm xúc mạnh liệt khi vừa mới ở chung, tương phản, bọn họ ở chung đặc biệt bình thản như ở nhà của mình.
Hứa Miểu rất thích từ "nhà" này, cho dù không có cách nào lãnh được giấy kết hôn, bọn họ cũng có ổ nhỏ thuộc về mình, giống như người nhà ở chung với nhau, cũng giống như những đôi tình nhân trêи đời này, tạo này một gia đình.
Giang Nhất Phàm mua sắm đầy xe, Hứa Miểu đang lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, đứng ở quầy rau dưa nghiêm túc chọn mua rất lâu.
Điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên một chút, Hứa Miểu thả cà chua xuống, không để ý mà lấy điện thoại ra.
Kim Tiền: "Tôi nhìn thấy hai người bọn cậu!"
Hứa Miểu nhấc mắt lên, nhìn chung quanh một vòng, ở phía trước nhìn thấy thân ảnh của Kim Tiền, cậu không tự chủ cong lên khoé môi, phất phất tay chào hỏi.
Giang Nhất Phàm chú ý tới động tác của cậu, ngước mắt nhìn lại: "Quen biết?"
Bên kia, Kim Tiền như điên chạy tới.
Hứa Miểu cười trả lời: "Lúc trước có quen biết, cậu ta rất cởi mở."
Kim Tiền chạy tới, đứng ở trước mặt bọn họ nhẹ nhàng hô hấp cho bình ổn, mới cười híp mắt nói: "Thật là đúng dịp nha."
"Thật đúng lúc, đây là Giang Nhất Phàm." Hứa Miểu giới thiệu xong, thấy anh ta một thân một mình, liền hỏi: "Một mình anh đến đây mua đồ?"
Kim Tiền cùng Giang Nhất Phàm hỏi thăm một chút, mới nói: "Không phải, tôi đến cùng bạn tôi, cậu ta đi mua sữa chua."
Hứa Miểu cười gật đầu, đột nhiên có chút không biết nói gì tiếp, không thể làm gì khác hơn là lễ phép bảo trì nụ cười.
Kim Tiền ánh mắt lơ đãng liếc qua xe mua sắm của cậu, hỏi: "Hai người buổi tối tự mình nấu cơm à?"
Giang Nhất Phàm: "Ừm."
Hứa Miểu: "Đúng thế."
Hứa Miểu nói xong, theo bản năng nhìn về phía Giang Nhất Phàm, cảm giác thật ăn ý với đối phương, mà hắn cũng vậy, ánh mắt cả hai đối điện nhau.
Cậu không nhịn được mà cong lên khoé môi, cảm giác trước mặt người xa lạ, cậu và Giang Nhất Phàm giống như là hai người có chướng ngại xã giao, chỉ có thể dùng "Ừm, Được" đối đáp qua lại, dễ dàng kết thúc đề tài.
Hứa Miểu trước đây là một người hoạt bát hướng ngoại, lúc sau bởi vì gặp những chuyện không được như ý muốn mà dần trở nên phong bế chính mình, không thích kết bạn, cũng rất chậm nhiệt, dẫn đến khi gặp bạn bè không quá quen thuộc, liền không biết nói gì.
Bạn của Kim Tiền cầm hai bình sữa chua, trở về liền không nhìn thấy người, chỉ nhìn thấy một xe mua sắm bị bỏ quên.
Hắn liếc mắt nhìn chung quanh một cái, ở phía đối diện thấy thân ảnh của Kim Tiền, vội vã đẩy xe qua, "Tiền Tiền, cậu làm sao chạy qua đây nha?"
"Gặp phải người quen." Kim Tiền nói xong, giới thiệu: "Này là bạn tôi, Hứa