- Hình như đã quay về lại hiện tại ┑( ̄Д  ̄)┍ -
Trước giao thừa một ngày, bên ngoài có một trận tuyết lớn.
Hoa tuyết nhẹ nhàng rơi một đêm, truyền đến tiếng "rì rào" nho nhỏ, ngày hôm sau tỉnh lại, trêи mặt đất đều bị tuyết đọng dày đặc bao trùm.
Hứa Miểu buổi tối ngủ rất sớm, ngày thứ hai cũng tỉnh giấc sớm, trêи con đường tuyết trắng chưa được ai dọn, phóng tầm mắt nhìn, giống như con đường nhỏ đang đắp lên một chiếc chăn màu trắng, như vạn vật đang ngủ say.
Cậu nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động, mở một bên cửa sổ, chụp lại hình ảnh này.
Không khí lạnh lẽo cũng len lỏi vào, cậu chụp xong cũng nhanh chóng đóng cửa lại, chui vào lại trong chăn, đem bức ảnh gửi cho Giang Nhất Phàm.
"Có tuyết rồi!"
Thời gian còn sớm, Giang Nhất Phàm chưa có dậy, cũng không trả lời tin nhắn.
Hứa Miểu dựa vào đầu giường, cảm nhận ổ chăn ấm áp, Giang Nhất Phàm không trả lời tin nhắn, cậu trong nháy mắt trở nên mất hứng, đôi mắt cụp xuống, buồn bực ngán ngẩm mà xem lại những tin nhắn cũ của cậu và Giang Nhất Phàm.
Sắp hết năm, Giang Nhất Phàm cũng bận, bọn họ đã hai ngày không gặp mặt.
Hứa Miểu cảm giác được mình không còn thuốc nào cứu chữa được, mỗi ngày đều phải nhìn thấy Giang Nhất Phàm, quen nhau lâu như vậy rồi, mà vẫn hãm sâu trong đó.
Tại thời điểm cậu ngây người, điện thoại di động trong bàn tay chấn động một chút, trêи màn hình hiện ra một tin nhắn.
Giang Nhất Phàm cũng gửi tới một tấm ảnh về cảnh tuyết, nhưng từ trêи chụp xuống, có hơi mơ hồ.
Hắn nói: "Chào buổi sáng."
Trong phút chốc Hứa Miểu cảm thấy tinh thần dồi dào hơn rất nhiều, cậu nhanh chóng ấn chữ, trả lời, "Sớm nha, anh biết có tuyết là có ý gì không?"
Giang Nhất Phàm: "Ý gì?"
"Có tuyết rồi một ý nghĩa khác chính là." Hứa Miểu mặt dày nói, "Nhớ anh."
Giang Nhất Phàm: ":) "
Hứa Miểu không nhịn được cười ra tiếng, mới vừa muốn tiếp tục trò chuyện, Giang Nhất Phàm liền gửi tin tới.
"Ngày hôm nay rảnh rỗi?"
Hứa Miểu: "Rảnh, thật là đúng dịp, em cũng muốn hỏi anh có thời gian hay không."
Giang Nhất Phàm: "Tôi tới tìm em."
Hứa Miểu: "Tốt thôi, khi nào anh lại đây?"
Giang Nhất Phàm: "Bây giờ."
Hứa Miểu nhìn thấy tin nhắn, lập tức nhảy một cái, cấp tốc bò xuống giường đi đánh răng rửa mặt.
Cậu mặc vào bộ đồ ấm áp, dây kéo kéo lên cao nhất, mang theo một cái mũ len màu đen, chỉ lộ ra một gương mặt nho nhỏ, cùng bờ môi chúm chím xinh xinh.
Giang Nhất Phàm còn chưa tới, cậu đứng ở trêи ban công, chơi tuyết một chút, làm một bé người tuyết nho nhỏ, nhớ tới cái gì, chà xát hai tay lạnh lẽo, gửi Giang Nhất Phàm một tin: "Anh cũng đừng phá huỷ đường tuyết nha, đi nhẹ chút.
Tay cậu bị đông cứng đến tê dại, đánh chữ cũng không có linh hoạt, cậu xoay người vào nhà lấy theo cái bao tay mang theo, lại trở ra ban công, chờ Giang Nhất Phàm lại đây.
Tuyết cứ thế mà dần dần nhỏ đi, chỉ có những hạt tuyết óng ánh nhẹ nhàng rơi xuống, từng bông từng bông rơi xuống như vụn thuỷ tinh loé nhỏ, như là tinh linh vội rớt tia sáng xuống nhân gian.
Mũ, vai Hứa Miểu đều đọng một ít vụn tuyết, một vài hạt tuyết hoà tan thoáng làm mũ áo cậu ướt nhẹp, cậu cũng không để ý, tiếp tục nhìn chằm chằm dưới lầu.
Trong tầm mắt chầm chậm hiện ra một người, nhìn thấy bóng người quen thuộc, ánh mắt Hứa Miểu sáng lên, một bên vẫy tay một bên hướng dưới lầu hô một tiếng: "Giang Nhất Phàm!"
Giang Nhất Phàm nghe thấy tiếng kêu, ngẩng đầu nhìn lên.
Chóp mũi Hứa Miểu bị lạnh đến có chút hồng, trêи mặt tràn đầy nụ cười xán lạn, vui vẻ cùng hắn vẫy tay.
Mặt mày Giang Nhất Phàm cũng không tự chủ được trở nên nhu hoà, hắn đưa tay ra vẫy lại một cái, tăng nhanh bước chân đi vào hàng hiên.
Hứa Miểu nhìn thấy dấu chân in trêи nền tuyết trắng xoá, đột nhiên cảm thấy, đường tuyết bị phá hỏng cũng rất đẹp.
Cậu hít sâu một hơi, vuốt xuống tuyết trêи vai, hứng thú bừng bừng trở vào trong phòng, mở cửa đứng chờ Giang Nhất Phàm lên lầu.
Nhìn thấy Giang Nhất Phàm, cậu cười hỏi: "Lạnh không?"
"Vẫn được." Giang Nhất Phàm vào nhà, Hứa Miểu đưa tay đóng cửa lại, mắt cười cong cong mà ôm cổ Giang Nhất Phàm, đôi mắt sáng lấp lánh, cợt nhả nói: "Lâu rồi không gặp, tới hôn một cái."
Giang Nhất Phàm cánh tay thoáng dùng sức, đem cậu bế lên, tại thời điểm cậu chưa kịp chuẩn bị, hôn lên đôi môi cậu.
Hứa Miểu có chút há hốc mồm, hai chân theo bản năng cuốn lấy eo hắn, cả người treo lên người hắn như koala, sau một cái hôn dài, vài giây sau cậu mới phản ứng được, cảm giác từ dưới thân như xông lên một nguồn sức mạnh, tàn bạo mà hôn lại hắn, muốn cắn phá đôi môi hắn, nếm thử dòng máu của hắn, nghĩ... triệt để khiến hắn thành của mình.
Lửa nhiệt càng mạnh mẽ, y phục quá vướng bận, cởi bỏ nó, cậu vẫn quấn lấy Giang Nhất Phàm.
Giang Nhất Phàm buông ra môi lưỡi, đáy lòng vẫn còn một chút lý trí chống đỡ lấy cậu, âm thanh hắn khàn khàn, khí tức có chút bất ổn, dò hỏi: "Có muốn đi xem tuyết hay không?"
"Xem cái rắm!" Hứa Miểu mạnh mẽ cắn răng, có chút ảo não làm sao mà đối phương không hiểu rõ phong tình, "Nhìn em là tốt rồi."
Hứa Miểu đã đếm không hết có bao nhiêu lần ban ngày tuyên ɖâʍ, cậu trước đây cười nhạo Trần Tuấn Soái suốt ngày động ɖu͙ƈ, bây giờ tự vả vào mặt vô số lần, may là Trần thiếu không biết chuyện, bằng không cậu khẳng định sẽ bị hắn chế giễu đến mười năm sau.
Cậu nghỉ ngơi một chốc, giải quyết xong ɖu͙ƈ vọng, tràn đầy hứng khởi mà mặc quần áo vào, một bên thúc giục Giang Nhất Phàm, "Nhanh lên, đến xem tuyết nào."
Giang nhất Phàm cười nhẹ, nói: "Thật sự có tinh lực."
Dứt lời, Hứa Miểu quay đầu lại nhìn hắn, trêи dưới đánh giá một vòng, giả vờ kinh ngạc nói: "Lẽ nào anh không có sao?"
Song, dù cho là đang đùa giỡn lưu manh, Giang Nhất Phàm cũng thuận theo, hời hợt nói: "Cái này em rõ ràng nhất."
Hứa Miểu: "..."
Cậu dữ dằn mà trừng hắn, vành tai ửng hồng, mắng: "Không biết xấu hổ!"
Giang Nhất Phàm dường như không nghe thấy.
Hứa Miểu mặc quần áo tử tế, đuổi theo mắng thêm nữa, "Thật không biết xấu hổ."
Giang Nhất Phàm quay người lại nhìn cậu, lông mày nhẹ nhàng vung lên, ý tứ sâu xa, "Tôi nói cái gì, làm sao mà không biết xấu hổ?"
Hứa Miểu nghiến răng nghiến lợi: "Anh ngông cuồng