Câu hỏi vừa thốt ra.Thẩm Điềm và Tào Lộ đều ngẩng đầu lên kinh ngạc.Hoàng Đan Ni trước giờ đều có thành kiến với Tần Mạch, thường làm ngược lại với cậu ấy.Ngay lúc này lại đột ngột xin QQ của Tần Mạch.Tần Mạch cũng rất lấy làm kinh ngạc.Nhưng cậu ấy trong một lúc nào đó vẫn mong muốn có được sự chấp nhận từ đám người Hoàng Đan Ni.Cho nên cậu ấy không hề do dự, thoải mái đưa ID QQ của mình cho Hoàng Đan Ni.Hoàng Đan Ni sau khi lấy được ID."Về nhà tớ sẽ kết bạn với cậu ha, đi đây."Cậu ta cầm lên khay cơm chẳng có gì bên trong, đứng dậy rời đi.Tần Mạch vẫn còn chút hoang mang.Tào Lộ vừa gặm đùi gà vừa nói: "Cậu ta tìm cậu chắc chắn không có chuyện gì tốt, Tần Mạch Mạch cậu phải cẩn thận đó."Tần Mạch mỉm cười.Chống cằm nói: "Không sao."Tào Lộ quay sang nhìn Thẩm Điềm.Thẩm Điềm đang ăn bông cải, thật ra thì cô cũng có thể hiểu được tâm trạng của Tần Mạch.Người ghét mình mà có thể quay sang thích mình thì đó tất nhiên là chuyện tốt rồi.Tần Mạch không giống như gia thế của cậu ấy.Không kiêu ngạo, phách lối như vậy.Thật ra cậu ấy cũng rất dè dặt cẩn thận.- -----Từ căn tin bước ra bèn bắt gặp Chu Thận Chi, Trần Ấp, còn có Trần Vận Lương và cả mấy bạn nam trong đội bóng rổ.
Chu Thận Chi đứng ở giữa, một tay đặt ở trong túi quần, một tay khoác vai Giang Sơn, trong ánh mắt chất chứa nét cười.Đám con trai ấy không biết là đang nói gì.Trần Ấp to gan đến mức dám hút thuốc ở giữa sân trường.Lúc này màn đêm đã buông xuống, những con bướm đêm cứ lượn vòng dưới ánh đèn màu vàng cam trong sân trường.
Ánh đèn có phần ảm đạm, chiếu xuống đôi mày của Chu Thân Chi, khiến cho cậu trông như đang nở nụ cười nhạt, đôi mắt đào hoa khẽ cong như đang có ý gì đấy xấu xa."Chu Thận Chi." Tần Mạch gọi cậu một cách tự nhiên.Chu Thận Chi đưa mắt nhìn qua.Hơi thở Thẩm Điềm đột nhiên gấp gáp.Giống như mọi người, ánh mắt của cô rơi vào hình bóng của Chu Thận Chi.Nhưng Chu Thận Chi căn bản không hề chú ý đến cô, cậu nhướng mày hỏi Tần Mạch."Các cậu ăn rồi à?"Tần Mạch gật đầu.Cậu ấy nói: "Mọi người mau đi đi, căn tin sắp hết cơm rồi."Thận Chi khẽ cười."Vậy thì húp canh thôi."Mấy bạn nam khác đều đồng thanh "ồ" lên một tiếng, bật cười cả lên.
Trần Vận Lương giơ cao cánh tay: "Được thôi, chúng ta đi húp canh với Chu nam khôi nào! Xông lên!"Các bạn nam còn lại cũng cùng nhau hét "Xông lên!".Cả đám con trai của Trung học 2.Cứ như vậy mà xông vào căn tin, Chu Thận Chi vẫn khoác vai Giang Sơn, lợi dụng chiều cao của mình kéo người theo và tên “thương binh” Trần Vận Lương đi lên cầu thang.
Cậu lách qua người Thẩm Điềm.Thẩm Điềm sợ bị bọn họ va trúng nên lùi về phía sau.Ngước lên chỉ trông thấy chiếc cằm với đường nét rõ ràng của cậu và điệu cười ẩn sâu trong đáy mắt.Tào Lộ che mặt."Cái đám quỷ ấu trĩ này."Tần Mạch quay người đi theo lên cầu thang, nói: "Điềm Điềm, cậu theo Tào Lộ về trước nhé! Tớ đi tìm bọn họ chơi đây."Thẩm Điềm ngơ ngác."Được."Cô trông thấy Tần Mạch từng bước từng bước tiến lên cầu thang.
Tóc đuôi ngựa mượt dài có chút xoăn nhẹ bay trong gió.
Ánh mắt của người con gái ấy sáng lấp lánh, mà phía trước cậu ấy chính là người con trai đã cho cậu ánh sáng.Cô có chút ngưỡng mộ Tần Mạch khi có thể thản nhiên bước vào thế giới của cậu.Thẩm Điềm quay sang nơi khác.Nói với Tào Lộ: "Đi nào, còn phải về nhà viết bài tập nữa.""Vừa nhắc đến bài tập là đầu tớ lại đau, Ngọt Ngọt hay là tiện thể sang nhà cậu mua kem ăn được không?" So với thường ngày thì hôm nay cũng được xem là vẫn còn sớm, Tào Lộ khoác lấy tay Thẩm điềm nũng nịu."Được thôi."Hai người quay về lớp lấy cặp sách rồi ra khỏi cổng.Đến nhà của Thẩm Điềm, Tào Lộ bèn nhảy bổ đến tủ lạnh, ôm chặt.Bà Trịnh Tú Vân đang cắt dưa hấu, vừa thấy vậy: "Lại sao đây hả?"Thẩm Điềm gỡ cặp xuống bỏ vào chỗ trống trong quầy thanh toán, đáp: "Cậu ấy muốn ăn kem.""Muốn ăn thì lấy đi."Trịnh Tú Vân đặt dao cắt dưa xuống, đi sang đó.Tào Lộ đứng dậy hí hửng cười, giọng nói có chút ngại ngùng: "Tủ lạnh thoải mái quá ạ."Trịnh Tú Vân mở tủ lạnh ra, nói: "Tối hôm nay cô mời con, con có thể ăn tuỳ thích nhưng không được vượt quá ba cây.""Wow, con cảm ơn cô."Tào Lộ chúi đầu vào tủ lạnh tìm kem.Thẩm Điềm thấy vậy bèn bật cười.Trịnh Tú Vân nhìn thấy nụ cười của con gái, bà nhướng mày.Xoa xoa Thẩm Điềm."Con đi lấy một ít đồ ăn vặt chiêu đãi bạn mèo đói của con đi."Tào Lộ: "..."Được thôi, vì có thể được ăn đồ ăn vặt.Tớ! tình! nguyện! biến! thành! bạn! mèo! đói!Thẩm Điềm bật cười lấy một cái giỏ xanh nhỏ đến quầy hàng lựa bánh.
Thẩm Xương Minh đang dọn dẹp giá hàng ở sâu bên trong nhưng ông vẫn vươn tay lấy một ít sôcôla hình trái bóng bỏ vào giỏ cho Thẩm Điềm.Tào Lộ đang đứng trước giá hàng ăn kem thì chứng kiến cảnh tượng này.Đôi mắt cậu ấy chợt ửng đỏ.Ngưỡng mộ vô cùng.- ----Hai người bước vào phòng của Thẩm Điềm, Tào Lộ nhìn Thẩm Điềm, nói: "Ba mẹ cậu thật sự rất thương cậu."Thẩm Điềm đặt chiếc giỏ xuống, xé cây kem ra rồi cắn lấy, nói: "Ừ, vì tớ là con gái một."Tào Lộ: "Tớ cũng vậy."Nhưng bọn họ không yêu tớ.Bọn họ muốn ly hôn."Chúng ta vừa viết bài tập vừa ăn đồ ăn đi, nếu có chỗ nào không hiểu còn có thể hỏi nhau." Thẩm Điềm lấy thêm một cái ghế đặt xuống.Tào Lộ trừng mắt."Không phải chứ, không thể để ăn xong rồi mới viết được sao?"Thẩm Điềm vỗ vỗ bàn."Thời gian có hạn."Tào Lộ: "..."Chín giờ rưỡi tối.Sau khi Thẩm Điềm đưa Tào Lộ về, cô quay lại bàn học, mở máy tính lên rồi ấn vào nhóm Căn cứ bí mật.Cô đưa mắt nhìn đề mục ở trên sách, đây là những câu mà cô và Tào Lộ tự mày mò, cô dự tính sẽ hỏi bọn họ.Nhưng vừa mở mục thành viên ra xem.Hình đại diện của Tần Mạch, Trần Vận Lương và Chu Thận Chi đều tối cả.Cô ngẩn người một lúc.Chống cằm rồi lại nhấp vào hình đại diện của cậu.Nhìn chăm chú vào đôi tay đang nhẹ sờ chú mèo, chiếc nhẫn màu đen cũng rất đẹp.Cô ngắm nghía một lúc lâu.Đột nhiên.Con hẻm sau nhà của cô bất chợt vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, con hẻm đó chính là con hẻm mà cô đã đi mua súp cay.
Đôi lúc cũng sẽ có vài đứa sinh sự dạo quanh con hẻm đó.Cô cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy, mấy lần trước cô đều đóng chặt cửa sổ rồi kéo màn lại.Nhưng hôm nay.Cô cũng không biết tại sao mà mình lại lập tức đứng bật dậy