Cũng không biết Chu Thận Chi đã giải quyết với Quan Châu Vân thế nào.Nhưng từ hôm đó trở đi, Quan Châu Vân không đến trường tìm cậu nữa.Chút niềm thú vị của thời cấp ba đến đó cũng mất, tất cả lại hồi phục trạng thái khô khan như ban đầu.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được tâm trạng của Tần Mạch đã tốt hơn rất nhiều, có một lần trực nhật, rác của Thẩm Điềm cầm đến nữa đường thì rơi xuống đất.Tần Mạch nhặt lên và giúp cô vứt đi, vứt xong thì phủi tay rồi quay người đi, cũng chẳng nói gì đến Thẩm Điềm.Tâm trạng của Thẩm Điềm thật ra cũng đã đỡ hơn rồi.Chiều thứ bảy, Chu Lượng Lượng gặm lấy que kem, đạp chiếc xe đạp đến siêu thị tìm cô: "Bé Ngọt ơi, let"s go!""Tới liền."Thẩm Điềm mặc một chiếc quần yếm, bên trong là chiếc áo phông cộc tay, trên vai đeo theo một chiếc túi nhỏ bước từ phòng ra rồi đạp trên chiếc xe đạp màu xanh của mình.
Trịnh Tú Vân hú một tiếng, bà lấy ra một chiếc mũ màu hồng, đội lên cho Thẩm Điềm."Đội vô, con gái con nứa phải biết tránh nắng chứ."Chu Lượng Lượng quay đầu: "Dì ơi, con nữa.""Đợi chút." Trịnh Tú Vân nhìn sang Chu Lượng Lượng rồi quay lưng đi vào trong, lấy một chiếc mũ lưỡi trai đen bỏ vào rổ xe màu xanh của Chu Lượng Lượng.Chu Lượng Lượng cầm lên đội vào rồi tạo dáng."Đi thôi!"Thẩm Điềm mỉm cười đặt chân lên bàn đạp: "Đi thôi!"Hai chiếc xe đạp chạy trên đường dưới ánh chiều tà.Sau khi đạp vài vòng thì cuối cùng cũng đến đại lộ ven biển.
Con đường này đi thẳng đến biệt thự Aegean Lê Thành hào hoa, cũng dẫn đến bãi biển của Lê Thành, trên đường dành cho xe đạp có rất nhiều xe.Xe của Thẩm Điềm và Chu Lượng Lượng ẩn trong dòng xe tấp nập.Một bên ngân nga hát, một bên đạp xe.Chu Lượng Lượng cất tiếng hát."Biển lớn ơi biển lớn..."Thẩm Điềm ngân nga bên cạnh."Còn nhớ rằng bạn từng nói nhà là tòa thành duy nhất, xuôi theo dòng chảy của hương lúa mà tiếp tục băng băng chạy, mỉm mỉm cười, tớ biết ước mơ lúc nhỏ của cậu mà..." *(* Bài hát "稻香" - Hương lúa của Châu Kiệt Luân)Chu Lượng Lượng hét lớn."Tớ biết mà!"Thẩm Điềm bật cười, cô nhướn người lên trước, nói: "Chu Lượng Lượng, không phải hát vậy đâu, phải hát như thế này này..."Cô chuẩn bị hát lại một lần nữa.Nhưng ánh mắt chợt rơi vào một tiệm đồ lạnh* bên cạnh lối đi dành cho xe đạp, lúc này cánh cửa bằng kính của tiệm mở ra, bàn thứ hai từ ngoài vào chính là Chu Thận Chi đang đeo tai nghe, ngồi trên ghế tay cầm sách và bắt chéo chân lại với nhau.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và một chiếc quần jean, đang chăm chú đọc sách.Mà vị trí ở đối diện cậu.Có một cô gái đang ngồi, trước mặt cậu ấy có một tô bingsu trái cây, đặt bên cạnh tay là vài cuốn đề, mái tóc gợn sóng.Thẩm Điềm đột ngột thắng xe lại."Chu Lượng Lượng, đợi đã."Xe của Chu Lượng Lượng đã đi lên trước, cậu ấy phải bỏ chân xuống dừng xe lại, quay đầu nhìn cô: "Cái gì?"Thẩm Điềm dừng xe lại xong."Tớ mua đồ một lát.""Mua gì đấy?" Chu Lượng Lượng vẫn đứng ở trước hỏi.Thẩm Điềm không đáp lời, cô rảo nhanh bước chân đến trước quầy kẹo hồ lô, đưa mắt nhìn vào, cuối cùng cũng nhận ra được cô gái đang ngồi đối diện Chu Thận Chi là Quan Châu Vân.Cậu ta múc một muỗng bingsu rồi gọi tên của cậu.Giọng nói rất mềm mại.Cực nũng nịu.Cậu ta đứng dậy, giật lấy cuốn sách của Chu Thận Chi, mắt cậu nam sinh ngước lên, Quan Châu Vân cười ngượng ngùng, nũng nịu nói: "Anh nhìn em này..."Giọng nói Chu Thận Chi trầm thấp: "Ngồi xuống.""Xí." Quan Châu Vân ngồi xuống.Chu Thận Chi lật sang trang sách, tựa như phát giác được gì đó, cậu đưa mắt nhìn qua bên này.Thẩm Điềm mím chặt môi, lấy hai cây kẹo hồ lô rồi kéo chiếc mũ thấp xuống, quay lưng đi xuống bậc thềm.Cô gái đang kéo vành mũ xuống với đôi môi mềm mại và màu son nhẹ nhàng được thoa lên.Chu Thận Chi chăm chú nhìn vài giây.Bèn nhận ra đó là Thẩm Điềm.Nhưng cậu không chào hỏi bởi vì rõ ràng cô phải vội đi nên cậu không nhìn nữa.Thẩm Điềm cầm lấy hai thanh kẹo hồ lô, về bên cạnh xe đạp, Chu Lượng Lượng quay xe lại rồi giúp cô xem chừng xe, Lượng Lượng cầm lấy thanh kẹo, nói: "Sao cậu biết tớ đang muốn ăn kẹo hồ lô vậy?"Giọng Thẩm Điềm khe khẽ."Tớ là con sâu trong bụng cậu mà.""Ồ, trong bụng tớ có con sâu xinh đẹp như thế này á?"Thẩm Điềm ngước mắt nhìn Chu Lượng Lượng."Tớ mà đẹp hả?"Chu Lượng Lượng vừa ăn kẹo hồ lô vừa nói: "Thừa thãi, bạn thân tớ là người đẹp nhất thiên hạ này đấy."Thẩm Điềm do dự vài giây.Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, mở một tấm ảnh lên và tấm ảnh đó chính là ảnh của Quan Châu Vân mà Trần Vận Lương lần trước đăng tải lên QQ.Cô nhấn vào rồi đưa cho Chu Lượng Lượng."Cậu ấy đẹp hay là tớ đẹp."Chu Lượng Lượng cắn miếng hồ lô một cái, cúi đầu xuống, ánh mắt có chút bừng sáng.Nói: "Bạn yêu, nói thật nhé.""Cô gái này là do tay nghề sắc sảo của Thượng Đế tạo ra còn bạn là Thiên sứ của nhân gian, bạn hiểu không?"Thẩm Điềm nhìn Chu Lượng Lượng."Vậy ý của bạn là em ấy là Thần tạo còn mình là do mẹ sinh, không cùng cấp bậc có đúng không?"Chu Lượng Lượng gật đầu.Thẩm Điềm tắt điện thoại, nhìn về phía tiệm bán đồ lạnh rồi đẩy xe tiến lên trước.Chu Lượng Lượng cũng đẩy xe đi, nhìn mặt Thẩm Điềm.Thẩm Điềm thì nhìn về dòng xe đạp lần lượt chạy qua.Quan Châu Vân không còn đến trường tìm cậu nữa.Vì bọn họ có thể gặp nhau ở bên ngoài.- ----Ăn xong bữa tối.Thẩm Điềm quay về phòng làm bài tập một lúc, khoảng tám giờ tối, cô gấp cuốn vở lại, do dự một lúc rồi đứng dậy đi xuống lầu.Thưa với ba đang bận thu tiền ở dưới nhà một tiếng thì bước ra khỏi siêu thị.Từ lần trước Chu Thận Chi đánh nhau với Quan Quốc Siêu ở con hẻm này thì Thẩm Điềm chẳng dám đi qua con đường này nữa nhưng dạo gần đây ở đây cũng vô cùng yên tĩnh.Không có chuyện gì xảy ra cả.Tối hôm nay cô mở chiếc cửa sắt ở trong con đường nhỏ hẹp này, bước ra.Chợt trông thấy ánh đèn của sân bóng rổ đang rực sáng, từ phía xa đã nghe thấy tiếng giày cọ sát vào vào sân.
Cô bước chân vào sân bóng rổ, quả nhiên nhìn thấy Chu Thận Chi đang mặc đồ bóng rổ màu đen và Quan Châu Vân đang ngồi trên khán đài nhiệt tình hò hét.Cùng với từng lần chuyền bóng, bật nhảy, ném bóng của Chu Thận Chi.Quan Châu Vân đều đưa tay lên hét lớn."Chu Thận Chi! Anh là giỏi nhất! Aaaaa..."Ánh đèn ở sân bóng có chút chói mắt.Thẩm Điềm che mắt lại, ngồi xuống khán đài.Cô chống cằm nhìn cậu nam sinh mặc đồ bóng rổ số 28.Nhìn thấy cậu lại ghi thêm được một cú ba điểm.Quan Châu Vân đứng dậy hò hét, cậu ta vẫy tay, rất mực vui mừng.
Rồi đột nhiên Châu Vân vỗ vào vai của Thẩm Điềm, cả người Thẩm Điềm chợt đơ cứng, cô quay đầu.Quan Châu Vân cười tít cả mắt chỉ vào người ở trên sân bóng."Bạn ơi, cái anh số 28 á là bạn trai tương lai của mình đó, đẹp trai lắm phải không?"Thẩm Điềm chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp kiều diễm đến hoa mắt này, cô gật gật đầu.Quan Châu Vân đôi mắt cong cong."Bạn ơi, bạn học trường nào vậy? Bạn trai tương lai của mình là Trung học 1 Lê Thành á, là trường cấp ba trọng điểm đó nha."Thẩm Điềm trầm ngâm."Mình không phải là học sinh."Dứt câu, cô đứng dậy, rời khỏi khán đài nhìn cậu nam sinh đang kéo áo lên lau đi mồ hôi trên cổ từ phía xa.
Cậu không đưa áo lên lau quá cao, chỉ một chút thôi.Nhưng người trên khán đài vẫn la hét liên tục.Thận Chi xoay xoay chiếc nhẫn, vỗ vào Giang Cạnh Dã, hai người cúi đầu không biết đang nói gì.Thẩm Điềm nhìn một lúc rồi mới rời đi.15.10Chu Thận Chi.Tớ sắp không kiên trì nổi...Vẫn chưa viết xong.Thẩm Điềm dùng bút gạch đi.- ----Ngày ba mươi tháng mườiMột kỳ thi tháng nữa lại đến, lần thi này thi tại phòng đa phương tiện.Thẩm Điềm cầm bút trên tay đi vào từ cửa sau, chuẩn bị ngồi vào chỗ thì cô quay lại nhìn vào vị trí phía sau mình, Chu Thận Chi cũng vừa ngồi xuống, cậu đưa mắt lên nhìn.Bốn mắt nhìn vào nhau.Tim Thẩm Điềm đập nhanh một nhịp.Sau đó nói: "Trùng hợp quá."Chu Thận Chi