Thẩm Điềm đặt tay lên thành ghế, khẽ dùng lực, bám chặt.Nói: "Thật ra, cậu rất lo cho nội của cậu đúng chứ."Ngón tay đang mân mê lon coca của anh chợt khựng lại, sau đó anh đặt coca xuống.Thẩm Điềm điềm tĩnh nhìn anh."Lúc nào cậu cũng bảo là tiểu phẫu nhưng thật ra cậu biết rõ, đây không chỉ là một cuộc tiểu phẫu đơn giản, nó cũng có nguy cơ rủi ro khá cao."Chu Thận Chi tựa người về sau.Khoanh tay lại.Chăm chăm nhìn người con gái đang ngồi trước mặt mình.Không hiểu vì đâu, trong đầu lại hiện ra một khung cảnh, đó là hôm ngày hội thể thao của lớp 12.
Thẩm Điềm quỳ nửa người trước mặt Tần mạch giúp cậu ta xoa chân.
Rất đáng yêu, ngọt ngào thuần khiết, sự dịu dàng của cô làm cho người khác cảm thấy an tâm.Thận Chi đưa tay xoay xoay chiếc nhẫn, gật đầu: "Phải, rất lo lắng.""Ba mẹ tớ thường xuyên ở ngoài rất lâu, là nội một tay chăm sóc tớ."Tay đang bám chặt vào thành ghế của Thẩm Điềm chợt thả lỏng.Có lẽ cô nằm mơ cũng không ngờ được rằng, có một ngày mình có thể tiếp xúc được với biên giới trong thế giới của Chu Thận Chi.
Thì ra anh là do bà nội nuôi lớn à.Chu Thận Chi nhìn cô một lúc lâu.Sau đó ngồi thẳng người dậy đưa tay về phía cô."Đưa tay cho tớ."Thẩm Điềm a lên ngạc nhiên: "Sao thế?""Để tớ xem cậu sẽ đeo được chiếc nhẫn size nào."Cả người của Thẩm Điềm nghe xong như đông cứng lại, cô đưa tay ra, nói: "Cậu như thế này có nhìn được size không? Lấy một sợi dây nhỏ ra đo thì tốt hơn đấy."Chu Thận Chi bóp nhẹ ngón tay của cô.Tim của Thẩm Điềm càng đập nhanh hơn.Anh cụp mắt, nhìn một lúc rồi buông tay cô ra."Xong rồi."Thẩm Điềm lập tức rút tay về, đặt lên đùi, ngón tay của cô nóng ran.Chu Thận Chi nhìn vào mắt cô."Bên ba mẹ của cậu, tớ sẽ tìm thời gian thích hợp đến thăm hỏi."Thẩm Điềm tức khắc trả lời: "Đợi, đợi đã...""Tớ còn chưa nói với ba mẹ tớ mà."Chu Thận Chi gật đầu."Vậy thì đợi cậu nói xong rồi, tớ sẽ sang."Anh dừng lại một giây.Rồi đôi mắt đào hoa khẽ nhướng lên: "Cậu sẽ không nuốt lời chứ? Điềm Điềm."Thẩm Điềm cắn chặt răng."Thế nuốt lời bây giờ có tác dụng gì không?"Chu Thận Chi khẽ cười, chống cằm: "Có chứ, tớ sẽ rất buồn đấy."Thẩm Điềm: "..."- -----Rời khỏi nhà hàng, Chu Thận Chi đưa Thẩm Điềm về bệnh viện lấy xe.
Khoảng thời gian này ở trong viện rất yên tĩnh.
Chu Thận Chi phải ở lại bệnh viện trực bên nội, anh bước xuống xe mở cửa cho Thẩm Điềm.Thẩm Điềm ngồi vào trong, cô khởi động xe lên và nói: "Cậu mau đi lên với bà nội đi."Người con trai ấy gác tay lên cửa xe, ừ một tiếng rồi giúp cô đóng cửa xe lại.Đưa tay vào túi quần: "Chạy chậm thôi.""Ok." Chiếc BMW màu trắng khởi động chạy ra phía cửa lớn của bệnh viện.
Cô nhìn sang kính hậu của xe thì thấy anh đang cúi đầu hút thuốc, cơn gió nhẹ khẽ thổi qua làm cổ áo anh bay bay.Có vài phần tản mạn cùng vài phần lãnh đạm.Về đến nơi ở của mình.Vừa bước vào thì thấy Tào Lộ đang thu xếp hành lý, cậu ấy lại chuẩn bị đi công tác rồi.
Tào Lộ vứt đống quần áo ở trên tay xuống, chạy ào ra: "Sao rồi? Sao rồi?"Thẩm Điềm ngồi bịch trên sofa."Tớ đồng ý rồi.""Kết hôn?!" Tào Lộ ngồi ở bên cạnh, đôi mắt mở to.Thẩm Điềm gật đầu.Tào Lộ thốt lên ngạc nhiên: "Được đó, bé Ngọt của tôi! Chúc mừng bạn đã sắp trở thành vợ của Chu Thận Chi!"Thẩm Điềm cầm chiếc gối lên đánh vào Tào Lộ.Tào Lộ: "Để coi tiếp theo như thế nào đây? Tớ phải xin nghỉ phép trước đã, đẩy hết công việc cho người khác nữa."Thẩm Điềm lại ngả người về sau."Tớ vẫn còn chưa nói với ba mẹ tớ nữa."Gương mặt đầy háo hức của Tào Lộ cũng bất chợt thay đổi: "Đúng ha, còn ba mẹ của cậu nữa.""Ựa ựa ựa.
Ôi con gái bé nhỏ, chắc chắn là không nỡ rồi." Tào Lộ bò sang, ôm lấy Thẩm Điềm, Thẩm Điềm cũng ôm lấy cậu ấy.
Hai chị em bọn họ quấn quýt ôm nhau mất một lúc lâu.Ngày hôm sau.Chuyến bay lúc sáu giờ sáng hơn của Tào Lộ đã xuất phát.Thẩm Điềm cũng ngủ không được nữa, dứt khoát thức dậy luyện yoga một lúc.Năm giờ chiều cô tan làm, Thẩm Điềm lái xe về nhà.
Bên ngoài cửa siêu thị có tận mấy đứa mặc đồng phục của trường Trung học 1 đang mua dưa hấu.
Thẩm Điềm nhìn chúng rồi bước vào nhà.Cô đặt túi xuống trước sau đó mới bước ra phụ giúp.Có một nam sinh Trung học 1 muốn mua một gói thuốc, Thẩm Điềm cầm xuống cho cậu ta.
Kí ức lại trào lên như cơn sóng quay về buổi tối hôm đấy, khung cảnh anh đang kẹp trên tay điếu thuốc bị Trần Vận Lương khoác tay lên vai.Rồi cô chợt bừng tỉnh.Thu tiền.Chẳng mấy chốc.Thẩm Xương Minh đã nấu cơm xong, cả nhà lại ngồi xuống cùng nhau.Thẩm Nghiệp Lâm đang gõ điện thoại, tìm hình ảnh muốn cho Trịnh Tú Vân xem.Thẩm Điềm buông đũa xuống, nói: "Con phải kết hôn rồi."Cả bàn ăn đột nhiên chìm vào im lặng, ba người lập tức quay sang nhìn Thẩm Điềm, Thẩm Điềm cũng nhìn bọn họ và tuyên bố lại lần nữa: "Con sắp kết hôn rồi."Thẩm Nghiệp Lâm ngơ ngác.Điện thoại rơi luôn xuống đất, ông cũng chẳng màng nhặt lên.Thẩm Xương Minh ngập ngừng: "Điềm Điềm, con..."Lời còn chưa dứt, Trịnh Tú Vân cầm lấy cánh tay của Thẩm Điểm, kéo cô đi vào kho hàng rồi bà dùng tay còn lại đóng cửa kho hàng lại.Cạch.Con đường kho hàng nhỏ hẹp chỉ có hai mẹ con họ.Trịnh Tú Vân chống nạnh."Con nói cho rõ ràng xem."Thẩm Điềm nhìn mẹ mình: "Con...!con sắp kết hôn.""Đứa đó là đứa nào."Thẩm Điềm ho khẽ một tiếng: "Là bạn cấp ba lúc trước của con.""Đứa nào? Là đứa mà con yêu thầm đấy à?!"Tim của Thẩm Điềm như muốn nổ tung: "Mẹ."Sao mẹ lại biết được?!Trịnh Tú Vân chống hông đi qua người cô, nheo mắt: "Từ hôm mà con hỏi mẹ liên quan đến chuyện kết hôn, mẹ đã cảm thấy có vấn đề.
Thẩm Điềm Điềm, giỏi quá nhỉ, con cho mọi người một đòn bất ngờ đấy, cái đứa đó nó có yêu con không?"Thẩm Điềm sững người.Trước giờ cô chưa suy nghĩ đến vấn đề này.Cô chỉ nghĩ đến tình hình bây giờ của anh.Và cả việc anh chưa có người mình thích.Trịnh Tú giơ tay lên gõ vào trán cô.Bà chuẩn bị nói gì đó.Thì bên ngoài kho hàng vang lên tiếng mở cửa, giọng của Thẩm Nghiệp Lâm truyền đến: "Mẹ Thẩm Điềm à, có khách đến này, con mau đem Thẩm Điềm ra đây!""Khách gì thế ạ!""Cậu ta nói, cậu ta đến gặp ba mẹ của Điềm Điềm."Soạt...Cửa được mở ra.Trịnh Tú Vân quay đầu liếc nhìn Thẩm Điềm, bước chân tức giận ra ngoài.
Thẩm Điềm nhanh chóng đuổi theo, cô đẩy ông nội ra, ba người đi từ con đường giữa giá hàng dài bước ra.Vừa bước ra thì trông thấy một người con trai dáng người cao cao mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần dài đen, mang hộp quà đặt trên quầy thu ngân.Ngón tay thon dài, đôi mày chậm rãi.Anh ngoảnh đầu.Bước chân Trịnh Tú Vân chợt dừng lại, hồi ức cũng đột nhiên ùa về.
Là cậu học sinh hút thuốc đó, là người theo sau lưng con gái mình ở đằng xa, là cậu nhóc lái chiếc xe Mercedes đó.Cũng chính là người mà con gái mình yêu mến."Con chào cô ạ, hôm nay con mạo muội đến thăm nhà." Chu Thận Chi lễ phép chào hỏi.Trịnh Tú Vân đi qua đó.Thẩm Xương Minh nhanh chóng dọn dẹp thức ăn trên bàn, chừa ra cho anh một chỗ ngồi.Thẩm Nghiệp Lâm: "Cháu ngoan! Không ngờ cháu trai của bà già