Do anh đang đứng ở cửa.Nên cô cũng không tiện ngồi lâu, chỉ ngồi một lúc rồi đứng lên, sau đó thì đi ngắm nhìn xung quanh.Căn nhà được bài trí một cách tinh tế, vật dụng trong nhà cũng được trang bị đầy đủ, dưới sàn nhà sạch bóng.
Tầm mắt của Thẩm Điềm lướt sơ qua chiếc giường lớn ở gian giữa một lúc rồi nhìn sang nơi khác.Chu Thận Chi đứng thẳng người, hỏi cô: "Còn muốn trang trí thêm gì nữa không? Bây giờ vẫn còn kịp đấy."Thẩm Điềm nhìn anh.Lắc đầu."Không có, ở đây khá tốt."Thận Chi đưa tay vào túi quần, khẽ cười."Vậy thì được rồi."Hai người lại đi vòng quanh nhà một lần nữa, Thẩm Điềm mở khung cửa sổ phòng bếp ra, căn phòng này rất to cũng rất sạch sẽ nữa.
Cô do dự một hồi lâu, quay đầu nhìn anh: "Cậu biết nấu ăn không?"Chu Thận Chi ngồi đặt tay lên thành sofa, cúi đầu ấn điện thoại, vừa nghe dứt câu anh bèn ngước mắt nhìn cô: "Biết nấu một số món đơn giản."Thẩm Điềm nghe vậy.Mỉm cười nói."Ồ, vậy cái phòng bếp này cũng được coi là có ích rồi."Anh buông điện thoại xuống, khẽ nhướng mày."Điềm Điềm không biết nấu ăn sao?"Thẩm Điềm lắc đầu.Chu Thận Chi nhìn cô một lúc.Cười nói."Ừ, cũng đúng.
Nghe nói mẹ vợ làm tiểu long bao ăn rất ngon."Tai của Thẩm Điểm tức khắc đỏ bừng.Anh ấy đang nói gì vậy.Mẹ! vợ!Trịnh Tú Vân nghe thấy chắc cũng phải ấn huyệt nhân trung mất!Cô ấp úng nói: "Mẹ tớ cũng chỉ làm được món đấy, ba tớ mới giỏi cơ, món gì ba cũng biết làm."Chu Thận Chi nghe vậy.Gật gật đầu."Chú là một người ba tốt."Tốt hơn rất nhiều so với người ba kia của anh.Thẩm Điềm mỉm cười nói: "Ừ, ba tớ rất tốt."Đây là cảm giác từ tận đáy lòng của cô.Chu Thận Chi khẽ nhếch môi cười.Anh nhìn xuống đồng hồ: "Buổi trưa Điềm Điềm có việc gì không?"Thẩm Điềm ngẩn người.Cô trả lời: "Tớ đi thăm thầy.""Thế đi ăn cơm đã, ăn xong tớ đưa cậu về." Anh nói xong bèn đứng dậy đi về phía cửa.Thẩm Điềm vội theo sau.Hai người bước ra khỏi cửa, Chu Thận Chi ấn gì đó ở trên ổ khoá thông minh ở cạnh cửa một lúc rồi lách người ra, nói với cô: "Cậu đưa mặt vào đi."Thẩm Điềm ồ lên một tiếng.Sau đó đứng vào.Cô nhìn vào ống kính.Trong ống kính xuất hiện gương mặt của cô.Anh đang ở ngay bên cạnh, Thẩm Điềm có chút ngại, trong khi đợi ghi nhận mặt của cô, cô khẽ mỉm cười để khiến cho gương mặt của mình trong đó sẽ xinh hơn một tí.Và hình ảnh được ổ khoá xác nhận là ánh mắt long lanh, môi khẽ mỉm cười và đôi mắt cong cong của cô.Khi đến lượt Chu Thận Chi, cũng chính là gương mặt như vậy, anh cụp mi nhìn vào đôi mắt long lanh của cô rồi bấm xác nhận.Thẩm Điềm ở bên cạnh đưa tay bịt mặt lại.Cảm thấy lúc nãy bản thân mình đang cười cái gì vậy.Càng ngượng hơn.Khi anh quay người lại.Thẩm Điềm lập tức buông tay xuống theo anh đi vào thang máy.Anh nhìn cô.Cười hỏi."Muốn ăn gì nào?"Thẩm Điềm trả lời."Gì cũng được hết."Chu Thận Chi hiện lên nét cười nhẹ."Vậy tớ quyết định nhá."Cuối cùng, anh dẫn cô đến một nhà hàng Nhật, ăn sushi băng truyền.
Sau khi ăn trưa xong, anh lái xe đưa cô về siêu thị, anh đỗ xe ngay bên vệ đường và Thẩm Điềm bước xuống.Ai ngờ được anh cũng xuống xe theo cô, Thẩm Điềm nhìn anh.Chu Thận Chi mỉm cười, nói: "Tớ đi chào hỏi cô chú đã."Tai cô lại khẽ đỏ ửng.Ồ lên một tiếng.Về mặt lễ nghi.Anh ấy rất rành.Sau khi chào hỏi với Trịnh Tú Vân và Thẩm Xương Minh xong thì anh cũng đi về.
Anh ngồi trên ghế lái, tay xoay vô lăng, tay đặt lên cửa xe rồi chạy đi.
Thẩm Điềm đứng tiễn anh trước của siêu thị.Trịnh Tú Vân ho lên một tiếng.Cô lập tức hoàn hồn."Mẹ, thiệp cưới đâu ạ?"Sắc mặt Trịnh Tú Vân không mấy thân thiện nhìn cô rồi cầm thiệp cưới đặt trên bàn, nói: "Hộp quà ở bên đó, đừng quên mang đi.""Dạ vâng."Thầm Điềm đi ra giá hàng cầm lấy hộp quà, sau đó mang theo thiệp cưới đi ra ngoài.Thầy Thịnh Nguyên là giáo sư của học viện Mỹ thuật, thầy ở hoa viên Trác Việt.
Tiểu khu ở đây chủ yếu là nơi sống của các nhân tài.
Thẩm Điềm báo ra tên họ rồi vào, cả người thầy Thịnh Nguyên dính đầy mực bước ra mở cửa và nhìn thấy cô.Thầy sờ vào chòm râu của mình: "Sao đột nhiên lại đến thế?"Thẩm Điềm cười nói: "Con đến thăm thầy ạ."Sau khi bước vào cửa.Thẩm Điềm nhìn thấy bút lông đang đặt ở trên bàn."Thầy đang viết chữ ạ.""Không có gì nên luyện một chút đó mà, sư mẫu của con vừa ra ngoài rồi.
Con tự pha trà đi nha."Thẩm Điềm dạ đáp lời.Đặt hộp quà và thiệp mời xuống.Thầy Thịnh Nguyên xắn chiếc quần đang dính đầy mực, nhìn thấy chiếc thiệp cưới bèn vội cầm lên, mở ra rồi bất ngờ nói: "Kết hôn à?"Tay Thẩm Điềm đang cầm lá trà chợt dừng lại, gật gật đầu.Thịnh Nguyên nhìn vào cô học trò nhỏ của mình."Con mới bây lớn? Mới đi làm được một năm thôi đã kết hôn à?"Thẩm Điềm cười gượng.Thịnh Nguyên vẫn chăm chăm nhìn cô học trò của mình chợt nhớ đến lúc cô còn học đại học.
Mấy đứa con trai xếp hàng dài theo lưng cô nhưng cô chẳng ưng một ai.Thịnh Nguyên lại nhìn vào tên của người con trai in trên thiệp mừng."Chu Thận Chi?""Học sinh của Liêu Ngạn?!"Thẩm Điềm đưa mắt nhìn lên."Thầy quen anh ấy sao?"Thịnh Nguyên nói: "Tất nhiên là biết rồi, sao các con lại đột nhiên muốn kết hôn vậy?"Thẩm Điềm ngẩn người, cô vừa pha trà vừa kể cho thầy nghe cụ thể câu chuyện.
Thầy là người quan trọng nhất của cô mà đến giờ này cô mới nói, thật sự có một chút áy náy.Sau khi thầy Thịnh Nguyên nghe xong.Thầy cũng hiểu hết mọi chuyện.Thầy gấp chiếc thiệp mừng vào.Đặt lên bàn."Thầy chúc phúc cho con, nhưng mà Thẩm Điềm này, con nên biết rõ mục đích mà cậu ta cưới con."Thẩm Điềm cười đáp: "Dạ con rõ chứ ạ."Thịnh Nguyên thở dài: "Cậu ta nổi tiếng không chỉ vì thành tích của mình mà còn vì vận đào hoa của cậu ta nữa.
Các con kết hôn, thầy sợ vận đào hoa này của cậu ta vẫn còn.""Con phải đặt biệt lưu tâm."Thẩm Điềm gật đầu "Thầy cứ yên tâm đi ạ."Thịnh Nguyên trông thấy phản ứng của học trò mình như vậy, ông cũng biết rằng trong lòng cô đã có tính toán nên cũng chẳng nói gì thêm.
Suy nghĩ của thầy Thịnh Nguyên cũng giống như Trịnh Tú Vân vậy, lúc đại học cô không yêu một ai là vì thời niên thiếu cô đã gặp được một người quá đỗi ưu tú.
Nghĩ đến con gái nhà họ Tần cùng con gái nhà họ Quan theo đuổi mãnh liệt như thế thì cũng đủ để biết được cậu trai này là ước mơ của biết bao người con gái.Mà người con trai khiến cho người khác nhưng nhớ đến vậy đáng lý nên có một cuộc tình thật nồng nhiệt.
Hoặc là đã từng yêu một cô gái nào đó khắc sâu vào trong ký ức, ai ngờ được cuối cùng lại lựa chọn bước vào cuộc bình dị như vậy.Thịnh Nguyên bưng chén trà lên, nhấp môi: "Thẩm Điềm, con giống hệt như chén trà này vậy, càng uống càng thanh ngọt."Thẩm Điềm ngẩn người."Sao thầy lại đột nhiên nói như vậy?"Thịnh Nguyên chỉ cười không nói, ông khẽ vuốt râu.Chẳng bao lâu.
sư mẫu đã về.
Bà nhìn thấy Thẩm Điềm, lập tức bảo muốn xuống bếp làm cho cô một bữa thật ngon.
Thẩm Điềm cười tít mắt khoác tay sư mẫu."Dạ vâng."- -----Sau khi ăn cơm tối xong.Rời khỏi nhà thầy, Thẩm Điềm quay về siêu thị, đi về xem có việc gì cần giúp hay không.Trịnh Tú Vân đang gọi điện thoại cho bà nội Giang Lệ Viên, bà nội ở đầu dây bên kia trò chuyện mặt mày hồng hào, Trịnh Tú Vân trả lời bà rất vui vẻ, bà rất đỗi tôn trọng bà nội.Thẩm Điềm lấy thiệp cưới mời đồng nghiệp ra rồi ôm lấy Trịnh Tú Vân, sau đó bèn đi về nhà.Tào Lộ vừa ăn xong đồ ăn gọi bên ngoài, ngồi trên ghế chơi điện thoại.Vừa nhìn thấy cô bước vào thì vội vã ôm chầm lấy cô."Ôi Điềm của tớ, hôm nay có chuyện gì không?"Thẩm Điềm ngồi xuống sofa với Tào Lộ, tựa vào cậu ấy nói: "Đi xem nhà mới.""Nhà mới trông như thế nào?" Hai mắt Tào Lộ sáng lên.Thẩm Điềm nói ra trên của tiểu khu.Tào Lộ bất ngờ thốt lên một tiếng: "Chu đại ca giàu thật sự!"Thẩm Điềm gật đầu."Tớ còn không ngờ tới mà."Tào Lộ vỗ vỗ vào Thẩm Điềm."Tốt thật."Thẩm Điềm mỉm cười."Ừ."- -----Thứ hai, trước ngày Thẩm Điềm chính thử xin nghỉ một ngày, cô đi đến công ty xuất bản một chuyến.Cô mang thiệp cưới phát cho mọi người, sau đó gửi một số văn kiện vào email, chuẩn bị mang công việc về nhà làm.
Cửa phòng làm việc của cô vang lên cạch một tiếng rồi bị đẩy ra.Chủ biên Trần và Tiểu Diệp bước vào.Chủ biên Trần kinh ngạc nhìn Thẩm Điềm."Tiểu Điềm! Chồng của em là Chu Thận Chi à! Sao lúc trước em không nói!"Thẩm Điềm ngơ ngác, cô cũng đoán được là sẽ xảy ra tình huống thế này, cô ngẩng đầu nhìn chủ biên Trần, nói: "Lúc đầu em cũng chưa chắc là có thể kết hôn với anh ấy hay không.
Nếu nói rồi đến sau lại không thành, chẳng phải là khó xử lắm sao."Chủ biên Trần nghe Thẩm Điềm nói như vậy.Ngẩn người một lúc.Tiểu Diệp tiến lên trước, ánh mắt như phát sáng: "Vậy bây giờ xác định rồi đúng không ạ? Vậy cuộc phỏng vấn với ảnh, chị Thẩm có thể giúp em không?"Thẩm Điềm có chút do dự.Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô lại để thiệp cưới phát cho đồng nghiệp cuối cùng.Tiểu Diệp nói: "Chẳng trách ngày hôm đó, ảnh nhìn thấy tụi mình xong thì bảo cái người trợ lý kia sang chào hỏi bọn mình.
Thì ra là do trong team của chúng ta có chị Thẩm Điềm!"Thẩm Điềm cười gượng, chống cằm: "Chỉ là trùng hợp thôi."Tiểu Diệp nói tiếp: "Trùng hợp cái gì chứ, chắc chắn là vì chị rồi.
Trời ơi, chị Thẩm Điềm giấu kỹ quá chừng..."Chủ biên Trần nhìn thấy Tiểu Diệp nói càng ngày càng nhiều, chị ấy kéo Tiểu Diệp ra, tiến lên trước vỗ vào vai Thẩm Điềm: "Chúc phúc cho em nha, chuyện phỏng vấn cậu ấy là chuyện của bên tạp chí Time.
Em không cần phải áp lực, chuẩn bị hôn lễ cho thật tốt đi, trở thành một cô dâu thật đẹp là được."Trong lòng Thẩm Điềm cũng nhẹ đi phần nào.Gật đầu."Cảm ơn chủ biên Trần."Cô hy vọng cuộc sống và công việc sẽ tách riêng ra với nhau.Chu Thận Chi có chấp nhận phỏng vấn hay không.Cô cũng không phải là người quyết định.Tiểu Diệp vẫn có điều muốn nói.Nhưng bị chủ biên Trần kéo đi.Sau khi ra khỏi phòng làm việc, chủ biên trừng mắt nhìn Tiểu Diệp, Tiểu Diệp tức khắc im lặng: "Chủ biên, có phải em vừa làm sai gì không?"Chủ biên Trần giải thích: "Lúc ở trụ sở nghiên cứu, Thẩm Điềm không hề nói ra mối quan hệ với Chu Thận Chi, điều này chứng minh em ấy không muốn cuộc sống trộn lẫn vào công việc.
Sau đó chúng ta nói muốn phỏng vấn Thận Chi, em ấy cũng không có biểu hiện muốn giúp đỡ hay tiến cử, thái độ em ấy như vậy chưa đủ rõ ràng sao.
Em xem bộ dạng bắt ép người ta giúp đỡ thế kia, coi hợp lý không!"Tiểu Diệp ngơ ngác một lúc.Bất chợt phản ứng."Đúng ha."Rồi cô ấy ảo não: "Vậy để em đi xin lỗi chị ấy.""Không cần đâu, trông em ấy không để bụng đâu.
Đi thôi, sau này đừng mắc sai lầm như vậy nữa.
Nghe tổng biên tập nói, bản sách thiếu nhi mà em ấy làm bán rất chạy, hơn nữa còn nhận được nhiều lời khen từ trang web chính.
Em ấy giỏi lắm đấy.""Wow, dạ đúng rồi, em cũng nghe nói." Tiểu Diệp cùng chủ biên Trần đi vào phòng làm việc: "Nhưng mà, chị Thẩm cũng khiêm tốn quá đi thôi.
Có thể kết hôn với người như thế, nếu đổi lại là Tiêu Mộng của tổ 1 thì chắc là mang đi chiếu cáo thiên hạ luôn rồi."Chủ biên Trần đẩy cửa phòng làm việc ra.Nói: "Khiêm tốn một chút cũng tốt."Tiểu Diệp dạ đáp.Nhưng trong lòng của cô ấy vẫn có chút lấn cấn.Thật ra nói một tiếng cũng không thành vấn đề mà nhỉ?Tại sao lại không nói.- -----Thẩm Điềm mang công việc về nhà xử lý.Kỳ nghỉ phép năm của Thẩm Điềm chính thức được bắt đầu.Nhưng những ngày sắp tới lại là những ngày bận rộn nhất.
Bà nội Giang Lệ Viên và mẹ của Chu Thận Chi - Vu Mi thường xuyên đến nhà và siêu thị nhà Thẩm Điềm.Vì con gái sắp phải kết hôn mà quãng thời gian này ở siêu thị Thẩm Xương Minh luôn đưa ra ưu đãi giảm 98%.Vài người hàng xóm nghe thấy Thẩm Điểm sắp kết hôn cũng thường xuyên đến siêu thị tán dóc.
Bọn họ cũng có dịp nhìn thấy người bên