Ăn xong bữa sáng.Dọn dẹp một lúc, Thẩm Điềm ra ngoài cùng Chu Thận Chi.Bên trong cốp xe của anh toàn là quà mà bà nội và Vu Mi nhét vào.
Đầy đến nỗi phải gập ghế sau xuống một chút.Từ Lam Nguyệt về siêu thị Ngọt ngào chẳng mất bao xa, chỉ mất tầm hai mươi phút đi đường mà thôi.
Bây giờ là kỳ nghỉ hè, Trung học 1 Lê Thành vô cùng yên tĩnh.
Thẩm Điềm ngồi bên ghế phụ, ngoảnh đầu nhìn sang.Thấy bóng dáng của mình chạy từ siêu thị thấp thoáng hiện ra, trên tay cầm hộp sữa Yến Đường, canh chuẩn thời gian để đến kịp lúc khi anh vừa bước chân xuống xe.Đôi mắt cô cong cong.Chu Thận Chi một tay xoay vô lăng, khẽ liếc qua nhìn cô gái ở bên cạnh mình, rồi lại nhìn theo tầm mắt của cô và nhìn thấy ngôi trường đang đứng sừng sững dưới ánh mặt trời.
Tuy thời gian có trôi qua nhưng hồi ức thì chẳng thể nào phai nhoà đi.
Lúc này có một cơn gió nhẹ thổi làm tóc cô bay bay, dường như chắn đi tầm nhìn của cô.
Nhưng qua khe hở của tóc cũng có thể xa xăm nhìn thấy được thời học sinh của bọn họ.Đôi mắt anh tựa như ẩn lên nét cười dịu nhẹ.Thu tầm mắt về.Rất nhanh sau đó, chiếc xe rẽ sang đường bộ, đỗ bên trong con hẻm nhỏ cạnh đó.Miếng bạt che của siêu thị đã được mở ra.Có vài người khách đến mua đồ.Thẩm Điềm và Chu Thận Chi mang theo quà mà bà nội và Vu Mi chuẩn bị từ bên dưới bạt che nắng bước vào.
Một vài người hàng xóm cũ ngoảnh đầu lại nhìn thấy Chu Thận Chi, nhìn đến ngơ ngác."Điềm Điềm! Hôm nay về lại mặt* đấy à?"(*Lại mặt: Vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới)Thẩm Điềm cười đáp: "Dạ vâng!""Chúc mừng nha! Đám cưới xong cái đẹp hẳn bây!""Dạ con cảm ơn." Thẩm Điềm lén liếc nhìn sang Chu Thận Chi.
Anh đang cúi đầu, ánh mắt như cười như không nhìn cô, Thẩm Điềm lập tức thu ánh mắt về, hai người cùng nhau bước vào siêu thị.Mấy người hàng xóm ấy bắt đầu đút tay vào túi.Khe khẽ nói vào tai nhau."Đúng là con bé Thẩm Điềm này biết chọn quá nhỉ.""Sao vậy?""Trông đẹp trai như vậy gia cảnh tốt không nói đi, mấy người có thấy cái hôm tới rước dâu không, chẳng có cái xe nào loại thường cả, còn chưa kể nghe nói thằng nhóc này làm ở viện nghiên cứu nữa đấy.""Giỏi vậy sao?""Năm đó thi đại học là thủ khoa đó bà!""Thủ khoa đó hả?!""Chu Thận Chi phải không?!""Ủa, bà quen nó hả?""Thần tượng của con gái tôi đó! Năm ngoái nó cũng thi vào Kỹ thuật sinh học y tế của Bắc Kinh đó!""Ôi, thế con gái của bà chậm một bước rồi, sao không đẻ nó sớm mấy năm đi! Hahaha, người ta kết hôn luôn rồi kìa!" Bà dì đó hất cái nhìn sang người phụ nữ kia.Người phụ nữ ấy bĩu môi, không nói thêm gì nữa.Rồi bà ta nhìn vào trong siêu thị, trong lòng thầm nghĩ vẫn là con gái mình xinh đẹp hơn.- ----Trong siêu thị có hơi tối, một chút ánh sáng mặt trời chiếu vào trên giá hàng.Trịnh Tú Vân đang ở quầy thanh toán tính tiền, Thẩm Xương Minh đang cầm chiếc khăn trên tay lau kệ hàng nhưng biết hôm nay con gái sẽ về, trong lòng ông luôn nôn nao mãi không thôi.
Ông nội ngồi trên xe lăng, chiếc cổ vươn dài, trên tay cầm cái chổi lông gà quét tới quét lui.Thẩm Điềm và Chu Thận Chi vừa bước vào cửa.Đôi mắt của ông nội và Thẩm Xương Minh chợt bừng lên tia sáng.Thẩm Điềm ngọt ngào chạy đến quầy thu ngân gọi: "Mẹ ơi!""Ba, ông nội.""Ba, mẹ, ông nội." Giọng nói Chu Thận Chi trầm thấp, đứng sau lưng cô gọi khẽ.Trịnh Tú Vân dùng ánh mắt không mấy thiện ý nhìn vào Thẩm Điềm, sau đó nhìn qua Chu Thận Chi, nói: "Sao lại đem nhiều đồ về quá vậy."Chu Thận Chi đặt quà từ hai tay xuống.Khẽ cười."Dạ không nhiều, một ít tấm lòng thôi ạ.""Qua đây qua đây, ngồi xuống đã." Thẩm Xương Minh lau lau tay, ông ra hiệu cho anh.
Thẩm Điềm khoác lấy cánh tay của Trịnh Tú Vân, nhõng nhẽo nói: "Mẹ ơi~~ Ánh mắt mẹ khi nãy là gì vậy! Mẹ không hoan nghênh con nữa hả?"Trịnh Tú Vân trừng cô."Cũng nhìn ra được nữa à."Thẩm Điềm mỉm cười tựa vào cánh tay của bà: "Sao mà như vậy được, lại mặt là chắc chắn phải về nhà chứ."Trịnh Tú Vân nhéo vào mũi cô.Tỏ vẻ bất lực.Chu Thận Chi ngồi xuống, cánh tay đặt lên bàn, ánh mắt chăm chú nhìn người con gái đang nũng nịu với mẹ kia, anh khẽ cười.Thẩm Nghiệp Lâm tự đẩy xe lăn của mình qua bên Chu Thận Chi, ông gọi: "Thận Chi à!"Chu Thận Chi ngoảnh đầu nhìn ông: "Ông nội."Thẩm Nghiệp Lâm cười khẽ cầm lấy gói thuốc, rút ra một điếu thuốc: "Hút không?"Chu Thận Chi nhìn thấy điếu thuốc.Anh cười khẽ.Rồi đưa tay đẩy nhẹ ra."Ông nội ơi con không hút đâu ạ."Thẩm Nghiệp Lâm khẽ giọng: "Vậy đổi hiệu khác, chỗ ông giấu nhiều lắm...""Ba!" Thẩm Xương Minh bất lực gọi ông.Ông nội Thẩm thở dài: "Ông còn tưởng có thể tìm được một đứa cháu rể hút thuốc với ông cơ!"Thẩm Điềm đang lấy lá trà ra.Nghe tới đây cũng cảm thấy bất lực.Cô nhìn sang Chu Thận Chi.Người con trai ấy chống cằm ánh mắt như ẩn nụ cười, nghe ông nội nói chuyện.Anh ho lên một tiếng.Nói: "Buổi trưa con uống với ông nội chút rượu nha."Ánh mắt Thẩm Nghiệp Lâm sáng lên: "Được đó!"Đúng là nhà có người già, quý như châu báu.Thẩm Điềm ngồi xuống pha trà.Trịnh Tú Vân nhìn vào đồng hồ, bà bảo Thẩm Xương Minh ra chợ mua ít đồ.
Thẩm Xương Minh ừ một tiếng rồi bỏ tay áo xuống, đi ra ngoài.
Trịnh Tú Vân ấn vào chiếc bạt mở ra một cái khác, cửa bên ngoài bị chiếc bạt che mất, ánh mặt trời gay gắt không chiếu vào được nên mát mẻ hơn rất nhiều.Trịnh Tú Vân nhìn Chu Thận Chi.Người con trai ấy hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cùng quần dài, trông cũng rất chỉnh chu.Tay áo xắn lên.Cũng cho người ta cảm giác khá tuỳ ý.Nhưng chỉnh chu nên cũng không mất đi phong thái.Trịnh Tú Vân hỏi: "Nghỉ kết hôn được bao lâu?"Chu Thận Chi ngước mắt, cười đáp: "Dạ ngày mai là con phải về viện nghiên cứu rồi ạ."Trịnh Tú Vân gật đầu."Xem ra bận bịu quá nhỉ."Chu Thận Chi khẽ cười."Dạ vâng.
Nhưng mà 9 giờ đi làm 5 giờ tan, lúc không tăng ca thì thời gian cũng rảnh nhiều lắm ạ."Trịnh Tú Vân ừ một tiếng.Rồi bà nói: "Thẩm Điềm nó không biết nấu ăn đâu.
Bình thì bữa tối nó thường về nhà ăn, nếu con không bận thì về ăn chung với nó luôn."Ánh mắt Chu Thận Chi khẽ ngó sang Thẩm Điềm đang pha trà.Thẩm Điềm lắc nhẹ tay áo Trịnh Tú Vân.Anh khẽ bật cười.Nhìn qua Trịnh Tú Vân, đáp: "Dạ được chứ ạ, con cũng biết làm mấy món đơn giản.
Nếu không quá bận, con và Thẩm Điềm ở nhà ăn là được rồi ạ."Trịnh Tú Vân vừa nghe.Ồ?Bà nhìn con gái của mình.Thằng nhóc đó biết nấu ăn kìa?Thẩm Điềm rất muốn nháy mắt ra hiệu với Trịnh Tú Vân nhưng có Chu Thận Chi ở đó, cô cũng ngại khi làm ra loại biểu cảm này.
Cô đá nhẹ vào chân Trịnh Tú Vân.Muốn nói với bà đừng lo việc ăn uống của bọn họ nữa.Trịnh Tú Vân nhéo mạnh vào mặt của cô.Dùng ánh mắt thay lời muốn nói."Gả đi là tôi không quản cô được nữa rồi ha!"Thẩm Điềm hi hi cười.Ánh mắt như muốn nói."Tất nhiên không phải ạ, mẹ là tốt nhất!"Chẳng mấy chốc, Thẩm Xương Minh cũng mua được nguyên liệu về, ông đi vào nấu ăn.
Trịnh Tú Vân cũng xắn tay áo lên đi vào.
Trong siêu thị chỉ còn lại cô, Chu Thận Chi và ông nội ba người thôi.Cửa siêu thị đang mở nên có người đến thì phải làm việc.Thẩm Điềm đứng dậy giúp thu tiền.Có người đến mua nước, đứng ở cửa hỏi vào: "Có loại hồng trà lạnh không để lạnh không ạ?"Thẩm Điềm thối tiền cho một người khác rồi trả lời: "Có, để chị lấy cho."Cô vừa dứt lời.Chu Thận Chi bèn đứng dậy, đi đến cái thùng bên cạnh tủ lạnh.
Anh cúi người lấy một chai hồng trà lạnh không lạnh, đưa cho khách.Dáng người anh cao ráo.Bóng người cũng cao to lắm.Người khách đó thấy mặt của anh, ngẩn người một lúc rồi đỏ mặt đưa tiền.Tiếp đó lại có thêm một vị khách đến mua dưa hấu.Là loại đã được cắt sẵn.Chu Thận Chi quay đầu lại hỏi cô: "Điềm Điềm, một miếng bao nhiêu tiền vậy?"Ánh nắng chiếu xuống đôi mắt anh.Thẩm Điềm nhìn anh, có chút thất thần, cô nói: "Hai tệ."Chu Thận Chi nghe vậy.Nhếch môi cười khẽ."Tăng giá rồi ha."Thẩm Điềm mỉm cười: "Ừ, lúc trước là một tệ."Ánh mắt đào hoa của anh lại nhẹ cười."Đúng là nên tăng."Dứt lời, anh quay người đi lấy dưa hấu cho khách.
Kết quả khi anh lấy miếng dưa hấu đầu tiên ra bỗng có nhiều người cũng đi qua đó, lấy mỗi người một miếng.Chu Thận Chi ngơ ngác.Kéo chiếc tủ lạnh còn lại để lấy ra.Ông nội Thẩm đang cắn hạt dưa nói: "Cháu rể này được quá ta, đứng ở cửa thôi mà buôn bán thấy khởi sắc hẳn."Trong lòng Thẩm Điểm gật đầu.Đúng vậy.Bởi vì gương mặt của anh.Nếu như cô là khách.Cũng sẽ chạy đến đó mua!Một miếng không đủ thì hai miếng!Đợi Trịnh Tú Vân bưng đồ ăn ra thì thấy dưa hấu ở trong tủ lạnh đã bán hết rồi.
Trịnh Tú Vân lau lau tay, sau đó đi ôm một trái dưa hấu khác gọi Thẩm Điềm ra phụ.
Thẩm Điềm dạ đáp lời, đi đến bên cạnh Trịnh Tú Vân.
Trịnh Tú Vân lau sơ trái dưa hấu, cầm dao lên và liếc nhìn lên Chu Thận Chi đang nói chuyện với Thẩm Nghiệp Lâm ở cách đó không xa.Bà nói: "Mấy hôm nay, nó đối xử với con thế nào?"Thẩm Điềm giúp bà xếp dưa hấu vào dĩa, ngẩn người, đáp: "Tốt lắm mẹ."Trịnh Tú Vân liếc nhìn sang đôi gò má và cổ của cô.Cũng hiểu ra được một số thứ.Bà nói: "Mẹ nói để cho con hiểu.""Con người là một thể tự do.
Khi mà con không thể chịu được nữa thì phải nói với mẹ.
Mẹ sẽ luôn ủng hộ mỗi một quyết định của con."Thẩm Điềm ngẩn người.Cô ngước mắt nhìn Trịnh Tú Vân.Trịnh Tú Vân nhéo nhẹ mũi cô."Sớm muộn gì con cũng sẽ hiểu ra thôi."Thẩm Điềm ngơ ngác.Nhưng dường như cũng hiểu ra gì đó.Hôn nhân.Không chỉ đơn thuần là viên mộng.Nó còn có những thứ khác.Cô nói: "Mẹ, con cảm ơn mẹ.""Sau này mà mẹ con nghe con nói cảm ơn nữa là mẹ đánh cho đấy.
Đi thôi, đi ăn cơm!" Trịnh Tú Vân có chút giận dỗi nhéo mặt cô, Thẩm Điềm kéo tay bà lại."Mẹ à!"Bữa cơm trưa.Toàn là những món sở trường của Thẩm Xương Minh.Đây cũng là bữa cơm đầu tiên của Chu Thận Chi ở nhà cô.
Anh uống rượu cùng với ông nội, ông nội cũng là người thích uống rượu, rót cho anh hết ly này đến khác.
Tay của Chu Thận Chi lễ phép một tay cầm rượu một tay đỡ dưới tay còn lại, nâng ly rượu nhỏ lên, đáy mắt anh như khẽ cười rồi cụng ly với ông nội.
Sắc mặt của anh lãnh đạm, không nhìn ra được anh đã say hay chưa nhưng cô nghĩ là anh ấy sớm muộn cũng sẽ say thôi.Cũng may là cô uống coca, chiếc xe đó của anh mặc dù cô cũng không biết lái lắm nhưng chạy về thì chắc cũng không thành vấn đề.Tầm khoảng hai giờ trưa.Chu Thận Chi ra ngoài nghe điện thoại.Thẩm Xương Minh cũng uống mấy ngụm rượu đế, gương mặt ửng đỏ, ông nói: "Thẩm Điềm, hay là mang Chu Thận Chi lên lầu nghỉ ngơi chút đi con."Thẩm Điềm lập tức lo lắng.Bèn đặt đôi đũa xuống, đáp: "Ba, hay để con đưa anh ấy về chứ ở trên lầu còn lộn xộn quá."Trịnh Tú Vân đá vào chân chồng mình một cái."Cái phòng nhỏ của con gái mình, ngay cả chân thằng bé còn không đưa ra được.
Ông cứ ra cái ý kiến tào lao gì vậy!"Thẩm Xương Minh ngẩn người.Mặc dù bị vợ đá cho một đạp thật mạnh nhưng ông vẫn không biết mình sai ở đâu.Ngay lúc này.Chu Thận Chi đi vào, dường như có chút say, anh tựa vào quầy thu ngân rồi xắn tay áo lên.
Anh mở chai nước suối ra uống một ngụm lớn.
Thẩm Điềm đứng dậy đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu."Say rồi phải không?"Chu Thận Chi đặt chai nước xuống, cụp mắt nhìn cô: "Ừ."Thẩm Điềm lẩm bẩm."Hồi nãy đã bảo là uống ít thôi."Anh khẽ bật cười."Có sao đâu.""Thì chút nữa em lái thôi."Thẩm Điềm gật đầu.Sau khi ăn cơm xong, cả nhà ngồi lại uống chút trà.
Ngồi một lúc, ông nội ngồi trên xe lăn vang lên tiếng ngáy, Thẩm Điềm vô cùng bất lực, lấy một chiếc chăn đắp lên cho nội.
Sau đó, cô chọn một nơi mát mẻ cho ông nghỉ ngơi.
Sau khi bước ra, cô thưa với Trịnh Tú Vân và Thẩm Điềm một tiếng."Ba, mẹ tụi con về trước nha."Trịnh Tú Vân ừ một tiếng.Bà đưa cho Thẩm Điềm một ít thức ăn.Chu Thận Chi đưa tay ra nhận lấy.Thẩm Xương Minh lại cầm ra thêm một túi nữa, bên trong đựng rất nhiều đồ ăn vặt, ông nói: "Đều là những thứ con thích ăn đó."Thẩm Điềm cũng không biết nói gì."Ba ơi, Lam Nguyệt cách chỗ này gần lắm, không cần vậy đâu ạ."Thẩm Xương Minh nhìn con gái mình, đôi mắt ửng đỏ."Đúng là không cần nhưng..."Nhưng cảm giác đó nó không giống nhau mà.Thẩm Điềm lập tức cầm lấy chiếc túi trong tay ông: "Được rồi, con sẽ mang về ăn, ăn xong con qua lấy tiếp."Thẩm Xương Minh: "Được!"Thẩm Xương Minh và Trịnh Tú Vân tiễn hai người họ ra ngoài cửa.Chu Thận Chi cụp mi nhìn người con gái đang đi bên cạnh mình.
Anh đưa tay mân mê tóc của cô, Thẩm Điềm đưa mắt nhìn anh, anh khẽ nhếch môi cười."Ba mẹ em thương em thật."Thẩm Điềm ừ đáp.Cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra.Ánh mắt Chu Thận Chi dừng lại trên gương mặt của cô rất lâu.Đi đến bên cạnh xe.Anh lấy chìa khoá đưa cho cô.Thẩm Điềm cầm lấy chìa khoá rồi ngồi vào ghế lái.
Chiếc xe này rất cao.Thẩm Điềm có hơi không quen.
Mà ở ghế này còn mang theo chút mùi thơm nhè nhẹ trên người anh.Cửa bên ghế phụ mở ra, Chu Thận Chi bước ngồi vào.
Khuỷu tay của anh đặt trên cửa xe, cổ áo khẽ mở, anh nói: "Không cần gấp, từ từ chạy.
Cái xe này cùng một hãng với xe ở nhà, thao tác giống nhau.""Ừ."Chốc sau Thẩm Điềm lái chiếc G-Class lùi về sau, tiếp đó là từ từ chạy nó lên đại lộ.Về đến Lam Nguyệt.Vừa mở cửa ra.Chu Thận Chi bèn ngồi bịch xuống sofa, ngón tay của anh xoa vào thái dương, bóng dáng chiếc nhẫn lúc ẩn lúc hiện.Thẩm Điềm đi qua rót cho anh một ly nước, nói: "Để em nấu cho anh