Bước vào đại sảnh, cô trợ lý nhỏ tiến lên trước khoác vào tay Thẩm Điềm rồi ghé đầu sang, nói: "Anh rể đưa chị đến à?"Thẩm Điềm nhìn theo chiếc G-Class đang chạy đi, cô ừ một tiếng.Gương mặt cô trợ lý nhỏ ngập tràn sự ngưỡng mộ: "Tốt thật đấy ạ."Thẩm Điềm đưa tay sờ vào lỗ tai đang nóng ran rồi đi vào thang máy cùng cô trợ lý nhỏ.Chiếc xe thân cao.Khuôn mặt chồng Thẩm Điềm thoáng vụt qua.Đúng thật là ngầu như trong lời đồn.Tất nhiên vẻ điển trai không phải là điều chủ yếu mà còn vì thân phận cùng với nghề nghiệp của anh nữa.Tiểu Diệp của tạp chí Time đứng ngay trong thang máy ở phía sau lưng của Thẩm Điềm.
Cô ấy bĩu môi, dạo gần đây cô ấy đi đến trụ sở nghiên cứu và phát triển của Giang Thị và gặp được trợ lý của Chu Thận Chi - Tiểu Tùng.Tiểu Tùng cứ bảo rằng, Chu Thận Chi trong một thời gian dài, tạm thời không tiếp nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào.Tiểu Diệp đã bị từ chối mấy lần.Vậy mà lúc nãy lại thấy Chu Thận Chi đưa Thẩm Điềm đi làm, rõ ràng là có cơ hội mà.Thẩm Điềm chính là không muốn giúp đỡ mà thôi! Là vợ chồng với nhau cả có gì mà không thể nói chứ.Đi lên đến lầu.Thẩm Điềm và cô trợ lý của mình bước ra khỏi thang máy, vừa bước ra thì đã thấy Tiêu Mộng đứng khoanh tay, kiêu căng ngạo mạn nhìn vào Giang Hoài.
Cô ta nhìn thấy Thẩm Điềm đi đến, cười nhạt một tiếng rồi nói với Giang Hoài: "Muốn đi sang tổ của tổ trưởng Thẩm lắm rồi phải không? Nửa đêm nửa hôm không ngủ đợi tổ trưởng Thẩm người ta trả lời tin nhắn cậu à? Cậu mô phỏng phong cách của người ta, người ta độ lượng không chấp nhất với cậu đã đành, cậu thì hay rồi, muốn nương theo cột bò lên rồi nhỉ.""Đến rồi kìa, tổ trưởng Thẩm đến rồi kìa.
Không phải cậu muốn đi sang tổ của cô ta sao? Đi đi, tôi đích thân đưa cậu sang." Tiêu Mộng cầm lấy cánh tay của Giang Hoài rồi hất cậu sang phía của Thẩm Điềm.Tất cả người trong công ty đều chứng kiến trận nháo nhào này.
Âm thanh từ giày cao gót của Tiêu Mộng cọ sát xuống sàn ken két khiến người ta nhức tai vô cùng.
Bên đây của Thẩm Điềm cũng không ít người châu đầu ghé tai to nhỏ mà xem.Thẩm Điềm nhíu mày nhìn qua Tiêu Mộng: "Tổ trưởng Tiêu, chị có ý gì đây?""Ý gì à, gửi lại đàn em khóa dưới của Mỹ viện các người đây.
Thành toàn cho đàn chị, đàn em các người trở thành một đoạn giai thoại nè." Tiêu Mộng càng nói Giang Hoài càng trở nên khó xử.
Một đứa con trai thân cao một mét tám như cậu phải đối mặt với sự hung hăng cay nghiệt như thế của Tiêu Mộng mà chỉ có thể bất lực, xấu hổ.Cô trợ lý nhỏ vụt đến chắn trước mặt của Thẩm Điềm: "Các người đừng có đến đây, tổ chúng tôi đủ người rồi không cần thêm một người nữa đâu."Tiêu Mộng cười nhạt, liên tục đẩy Giang Hoài về phía trước: "Thêm một Giang Hoài nữa cũng đủ đó."Thẩm Điềm nhìn Tiêu Mộng một lúc.Cái người này đúng là muốn làm mọi việc trở nên khó coi hơn.Cô ngoảnh đầu nói với tổ viên ở cách đó không xa: "Tiểu Thiên, em đi gọi tổng biên tập qua đây.
Nếu như tổ trưởng Tiêu không cần Giang Hoài nữa thì tổ chúng ta cố gắng nhét một chút cũng vẫn có thể được.""Chị Thẩm!" Cô trợ lý nhỏ sững người, vội vã thốt lên.Sắc mặt của Tiêu Mộng cũng thay đổi theo.Thẩm Điềm nhìn qua phía Tiêu Mộng một lần nữa, nói: "Sự bất mãn của tổ trưởng Tiêu đối với Giang Hoài cũng không phải ngày một ngày hai nữa rồi.
Chúng tôi bước ra từ Mỹ viện, cũng chẳng dễ gì để cho người khác ức hiếp như vậy.
Công ty rộng lớn thế này, không sợ không có vị trí nào dành cho Giang Hoài.""Cô!" Tiêu Mộng chỉ tay vào Thẩm Điềm.Thẩm Điềm không màng quay lại nhìn Tiêu Mộng nữa, đưa tay đẩy cửa phòng làm việc và bước vào.Cô trợ lý nhỏ cũng gấp gáp đi theo.Cửa được đóng lại.Để lại ở bên ngoài là Tiêu Mộng với gương mặt khó coi của cô ta cùng với đồng nghiệp hóng chuyện xong bèn thầm cười.
Còn Giang Hoài thì đưa mắt nhìn về phòng làm việc đang đóng cửa kia, rất lâu rất lâu cũng chẳng rời mắt.- -------"Chị Thẩm, chị muốn thu nhận Giang Hoài thật ạ?" Cô trợ lý tiến gần lên phía trước Thẩm Điềm hỏi.Thẩm Điềm lấy một cuốn sách mẫu trên bàn lật ra xem, không trả lời câu hỏi này của cô ấy, chỉ nói: "Pha cho chị một ly cà phê đi."Cô trợ lý nhỏ ồ một tiếng.Rồi quay người đi pha cà phê cho cô.Thì trông thấy tổng biên tập đi vào phòng làm việc của Tiêu Mộng.
Cô trợ lý nhỏ muốn ghé qua hóng hớt nhưng nhìn vào ly cà phê trong tay bèn ngẩn người, vẫn là nên về phòng làm việc trước.Cô ấy đưa cà phê cho Thẩm Điềm.Thẩm Điềm vừa uống vào một ngụm.Thì tổng biên tập đến.Chị ấy đứng ở trước cửa, đưa tay lên gõ nhẹ vào cửa: "Thẩm Điềm, cực cho em rồi, hôm nay em chạy sang xưởng in một chuyến nữa nha."Thẩm Điềm đồng ý đáp lời.Tổng biên tập cứ thế mà đi mất.Cô trợ lý nhỏ gương mặt hoang mang: "Hả? Không phải đến để nói chuyện của Giang Hoài sao?"Thẩm Điềm buồn cười nhìn sang cô trợ lý nhỏ của mình, cô cũng chẳng tính giải thích cho cô ấy nghe.Tiếp theo cả ngày hôm đó, Giang Hoài tất nhiên là sẽ không đến tổ của Thẩm Điềm.
Thái độ của bên Tiêu Mộng đối với Giang Hoài cũng có sự thay đổi, không làm khó dễ cậu ấy như trước nữa.Nghe nói còn lắp một bàn làm việc mới cho cậu ấy nữa.Cô trợ lý nhỏ nhìn thấy cảnh này cũng ngơ ngác.
Lúc ở xưởng in, cô ấy một bên nhìn giấy một bên lén lút liếc nhìn Thẩm Điềm: "Chị Thẩm, chuyện này rốt cuộc là vì sao vậy? Sao mà ầm ĩ một phen, đãi ngộ của Giang Hoài ngược lại tốt lên hẳn thế."Thẩm Điềm cúi người kiểm tra chất liệu của giấy.Nói: "Tổ trưởng Tiêu căn bản không tính đẩy cậu ấy sang tổ của chúng ta.
Nếu như chị ấy thực sự không cần Giang Hoài nữa thì cần thiết phải làm ầm ĩ lên vậy sao? Trực tiếp tự mình điều đi là được rồi."Cô trợ lý nhỏ ngây người."Đúng ha, trợ lý trước đó của chị ta nói đổi là đổi, lặng im không nói một tiếng nào cả."Thẩm Điềm: "Vậy thì đúng rồi, một tổ trưởng ầm ĩ khó coi như vậy chẳng qua là muốn thăm dò thái độ của chị thôi, có thực sự muốn đem Giang Hoài đi không.""À!" Cô trợ lý nhỏ vỗ tay: "Chị ta vẫn rất nể thầy Thịnh Nguyên cũng tức là nói chị ta rất thích Giang Hoài.
Nhưng mà lại sợ chị cũng thích Giang Hoài, cộng thêm việc Giang Hoài hình như cũng rất sùng bái chị, còn mô phỏng phong cách của chị nữa.
Sợ chị sẽ đi tranh với chị ta nên làm ầm ĩ lên trước."Thẩm Điềm đứng thẳng người lên, cười tít mắt nói: "Đúng rồi nè."Cô trợ lý nhỏ woa một tiếng, đôi mắt sáng lên."Chị Thẩm giỏi thật đấy, chẳng trách khi sáng lúc chị bảo muốn Giang Hoài vào tổ mình thì sắc mặt của chị ta thay đổi ngay, hahaha."Thẩm điềm khẽ mỉm cười.Đi từ xưởng in ra cũng đã đến giờ tan làm rồi.
Thẩm Điềm và trợ lý bắt taxi về trung tâm thành phố, sau đó thì tan làm luôn, ai về nhà nấy.Thẩm Điềm bắt xe về thẳng siêu thị ăn cơm.Trịnh Tú Vân nhìn thấy cô: "Sao hôm qua không có chụp hình vậy?"Thẩm Điềm cười tít mắt: "Con chụp rồi, đợi chút nữa cho mọi người xem."Ăn cơm xong.Hai vợ chồng ở hai bên cùng với Thẩm Nghiệp Lâm ngồi lại sát cạnh Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm mở album ảnh ra rồi cho mọi người xem ảnh chụp ở khách sạn Hán phục tối qua.Tào Lộ cũng chụp lại cảnh Thẩm Điềm khiễng chân lên chạm vào quả bóng nhưng không chạm đến.
Sau đó Chu Thận Chi đứng sau lưng cô, đưa tay ôm lấy eo cô rồi nâng lên.Trịnh Tú Vân nheo mắt.Nhìn sang Thẩm Điềm: "Ngày thường cũng thân mật thế này sao?"Thẩm Điềm sửng người, mặt đỏ hết cả lên, cô lắc đầu.Trịnh Tú Vân hừ lên lạnh nhạt.Thẩm Xương Minh ở bên cạnh cười hí hửng nói: "Vợ chồng thân mật một chút thì bình thường mà."Trịnh Tú Vân lại tặng cho chồng mình một cái nhìn trợn trắng.Thẩm Điềm khoác tay của Trịnh Tú Vân, Trịnh Tú Vân liếc nhìn cô, hỏi: "Nó tặng quà gì cho con."Thẩm Điềm nói là một chiếc máy tính của thương hiệu nào đó.Trịnh Tú Vân nghe xong, yên lặng một lúc."Là món con thích sao?"Thẩm Điềm gật gật đầu."Tất nhiên rồi ạ, con luôn muốn mua nó đó ạ."Trịnh Tú Vân ngẩn người, nói: "Vậy thì được."Thẩm Xương Minh ở bên cạnh có chút xúc động: "Lúc trước chúng ta toàn là xem Điềm Điềm thích cái gì thì mua cho con bé cái đó.
Bây giờ lại thêm một người đối xử với nó như vậy cũng rất tốt mà."Trịnh Tú Vân nói: "Ông nín cho tôi."Thẩm Xương Minh: "???""Đàn ông mà thiếu kiến thức thì tóc mới ngắn vậy đấy." Bà trêu chọc ông vài câu.Khiến cho ông lập tức đưa tay sờ lên đầu mình....Sắp rụng hết rồi.- -----Chín giờ rưỡi tối.Thẩm Điềm quay về Lam Nguyệt.
Vừa bước chân vào nhà cô đã ngồi bịch xuống sofa, ngồi một lúc lâu mới mở điện thoại ra.Tầm hai giờ rưỡi trưa.Chu Thận Chi đáp chuyến bay xuống bèn gửi wechat sang cho cô."Anh đến rồi."Giọng nói thanh trong rất dễ nghe.Thẩm Điềm lúc đó vừa làm việc xong, cô trả lời "Ok, nhớ ăn cơm trưa đấy."Giọng nói của anh lại uể oải.Đáp lời cô."Được."Sau đó thì cô không trả lời anh nữa.Lúc sáng anh nói buổi tối sẽ gọi video.Có khi nào là nói bừa không nhỉ.Vừa nghĩ đến đó.Điện thoại cô bèn đổ chuông, là một cuộc gọi video.Ảnh đại diện của anh chớp lên.Thẩm Điềm bật ngồi thẳng người rồi trượt xuống thảm, lấy một giá đỡ điện thoại cố định nó, sau đó thì nhấn vào nghe máy.Đầu dây bên kia.Điện thoại sau khi được cố định.Chu Thận Chi đứng lên cầm ly nước rồi ngồi xuống, uống một ngụm và nhìn cô."Em ăn tối ở đâu đấy?"Ngữ khí của anh uể oải.Thẩm Điềm nhìn thấy yết hầu của anh khi uống nước chuyển động, cô ho khụ một tiếng rồi chống cằm cười khẽ, nói: "Em đi về siêu thị ăn."Chu Thận Chi đặt ly nước xuống.Khẽ ồ lên.Anh nhẹ nhếch môi cười.Tư thế ngồi của Thẩm Điềm rất tùy hứng, cô chống cằm cách camera rất gần, gương mặt của cô cũng đủ che mất camera rồi.
Vậy nên ngũ quan của cô trông rất rõ nét, hàng mi rất dài.Chu Thận Chi cười hỏi cô."Ba mẹ nấu món ngon gì thế."Thẩm Điềm trả lời anh: "Ba em nấu cá chua ngọt nè.
Lần đầu ba làm nhưng rất thành công, còn có cả vịt hầm lần trước anh có ăn rồi đó.""Ừm," Anh gật đầu rồi tựa lưng về sau, chống cằm, "anh có ăn rồi."Thẩm Điềm mới chú ý đến hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng còn đeo thêm cà vạt nữa.
Chỉ có điều cà vạt được mở ra rồi, cúc áo cũng gỡ ra làm cho cổ áo cũng mở rộng thêm.Có một chút thờ ơ gợi cảm.Hai từ gợi cảm nảy lên trong đầu cô.Gương mặt Thẩm Điềm bỗng đỏ bừng, cô khẽ tựa người về sau."Điềm Điềm." Giọng nói của anh thanh trong, nói: "Ngày mai khoảng năm giờ rưỡi chiều sẽ có người đến giao tủ về nhà mình, lúc đó em ra nhận hàng nha."Thẩm Điềm hả lên bất ngờ.Cô chớp chớp mắt."Tủ gì vậy?"Chu Thận Chi nhìn cô."Tủ đặt cạnh tường.
Anh tính đặt nó ở thư phòng, chỉ có điều trong thư phòng vẫn còn tài liệu, em cứ để trước cửa là được."Thẩm Điềm ừ đáp."Được thôi.""Còn anh thì sao, hôm nay có bận không?" Thẩm Điềm nhìn anh, nhẹ hỏi.Chu Thận Chi mỉm cười."Cũng tạm được, chỉ là phải xã giao có chút phiền.""Anh uống rượu à?" Thẩm Điềm lập tức hỏi.Chu Thận Chi gật đầu.Thẩm Điềm lại hả lên một tiếng, lẩm bà lẩm bẩm."Sao anh cứ uống rượu mãi thế."Anh lại khẽ bật cười."Phải đấy..."Đột nhiên ngay lúc này ipad Thẩm Điểm đặt trên bàn có thông báo đến, Thẩm Điềm vươn tay ra lấy rồi cô cúi đầu mở ra.Đầu dây đang gọi video với cô bên kia.Chu Thận Chi kéo chiếc cà vạt ra, nhẹ giọng hỏi."Ai vậy, khuya thế này rồi còn gửi tin nhắn."Thẩm Điềm không ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ chăm chú trả lời tin nhắn wechat nhưng cô trả lời câu hỏi của Chu Thận Chi: "Là cậu em khoá dưới Giang Hoài.
Cậu ấy gửi tin nhắn cảm ơn em."Đôi mắt Chu Thận Chi khẽ nheo lại.Động tác chợt khựng lại.Ngữ khí có chút mệt mỏi."Ồ? Tại sao cậu ta lại cảm ơn em."Thẩm Điềm đặt ipad xuống bàn trà rồi ngước mắt lên nhìn thẳng vào Chu Thận Chi.
Anh chống cằm, không hiểu tại sao có một chút ánh đèn dường như đang chiếu xuống gương