"Ai nói câu này thế?" Thẩm Điềm cả người đầy kinh ngạc.Chu Thận Chi khẽ bật cười thành tiếng."Giang Sơn."Thẩm Điềm vừa nghĩ đến chiếc miệng chẳng kiêng dè ai của Giang Sơn, thì đúng là có khả năng như vậy thật.Cô lẩm bà lẩm bẩm nói: "Cậu ấy mới là cẩu ấy, cẩu độc thân."Chu Thận Chi gật đầu tán thành, phụ hoạ theo lời của cô.Mặt của cô lại đỏ lên một chút.Cô đi qua đó lấy chiếc túi của mình về.
May thay lúc nãy lục tìm điện thoại cô không lấy ra chiếc bánh mì nhỏ được đặt trong lớp túi.Thẩm Điềm nhìn tấm thiệp mời một lúc.Chiếc thiệp mời của tuần lễ thời trang thực sự rất khó có được.
Lần này chủ yếu là được tổ chức ở Lê Thành thế nên chủ biên Hứa mới lấy được tấm thiệp mời nhờ thường ngày hay qua lại với các chủ sở hữu thương hiệu.Quan Châu Vân chắc là Vedette* cho sàn diễn hôm đó.Bằng không thì cô ta cũng không đứng ở vị trí center.Một cô gái như vậy, đi đến đâu cũng có thể tỏa sáng.Thẩm Điềm cầm tấm thiệp lên."Vậy để hôm sau em đưa lại tấm thiệp để cho cô trợ lý nhỏ bọn họ đi xem."Chu Thận Chi ừm một tiếng.Thẩm Điềm do dự chốc lát rồi ngước mắt lên nhìn anh."Lần này là Quan Châu Vân đứng ở vị trí center nhỉ."Chu Thận Chi đứng khoanh tay, cụp mi nhìn cô bạn gái nhà mình, Thận Chi ừm đáp lời, không mấy để tâm: "Hình như vậy."Lúc sau.Anh cau mày."Em và cậu ta quan hệ tốt lắm sao?"Thẩm Điềm khựng lại, lập tức lắc đầu.Cô! thế! mà! lại! đang! thăm! dò! anh! ư!Cứu tôi.Thẩm Điềm, cậu tuyệt đối không được biến thành kiểu người thần hồn nát thần tính đấy nhá!Cô thẳng thừng nói: "Em còn không thân với cậu ta."Chu Thận Chi hài lòng rồi.Anh nhìn vào đôi mắt của cô: "Anh tưởng em rất muốn đi xem show diễn đó."Thẩm Điềm lập tức phủ nhận."Muốn mới lạ ấy, cô trợ lý nhỏ ấy của em tự mình quyết định lấy thiệp mời về cho em.
Chủ biên Hứa người ta còn phải đưa thiệp đến tận phòng làm việc của em, em không lấy mà được sao?"Chu Thận Chi khẽ nhướng mày.Ngữ điệu của anh có chút thờ ơ: "Vậy chi bằng để cô ấy đi xem với cậu em khóa dưới của em đi."Thẩm Điềm hả lên bất ngờ.Nhưng chốc sau lại thốt lên: "Chủ ý hay đấy."Cô nhướng mày cao lên như thể đã giải quyết được một vấn đề rất lớn.
Dưới ánh đèn, đôi mắt của cô to tròn lấp lánh như ánh sao, Chu Thận Chi càng nhìn càng thấy thích, anh đưa tay nhéo lấy mũi cô."Bây giờ quan trọng nhất là phải dọn dẹp nhà đi."Thẩm Điềm mới sực nhớ ra: "Đúng ha, em phải đi dọn phòng đã.
Bằng không mẹ đến lại mắng là như chuồng heo nữa."Dứt câu cô bèn chạy về phòng ngủ chính.Chu Thận Chi khẽ cười, đi qua rồi cúi người kéo người máy quét nhà Tiểu Điềm bị kẹt lại ở trong góc ra.
Tiểu Điềm xoay hai vòng tại chỗ rồi chầm chậm chuyển sang quét dọn ở hướng khác.- -----Căn phòng ngủ chính vốn đã rất to.Cô ở trong đó một mình sau một khoảng thời gian rất khó tránh việc sẽ có chút bừa bộn.
Con người lười biếng trên sofa toàn là quần áo, Thẩm Điềm chạy sang đó và ôm hết đống quần áo vào người rồi nhét hết chúng vào tủ.Nhét được một lúc cô lại chợt nhớ ra biểu cảm khi Trịnh Tú Vân mắng cô.Vẫn là nên lấy ra thì tốt hơn, cô gấp lại gọn gàng rồi mới đặt vào tủ.
Giấy ở trên tủ cạnh đầu giường, cô quét hết chúng vào thùng rác, sau đó cũng gấp chăn lại thật gọn.
Ít nhất trông cũng không quá bừa bộn nữa.Sau khi loay hoay xong hết.Điện thoại của cô chợt đổ chuông.Là Thẩm Xương Minh, Thẩm Điềm bèn đứng dậy bắt máy."Ba ạ."Thẩm Xương Minh nói với cô ông ấy đang ở bãi đỗ xe.Thẩm Điềm vuốt lại tóc tai, nói: "Dạ vâng, con xuống ngay ạ."Cô tắt máy xong thì quay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Chu Thận Chi đang ngồi ở sofa, chống cằm nhấn điện thoại đợi cô, nhìn thấy cô đi ra anh cũng đưa mắt nhìn lên."Dọn xong rồi hả?"Thẩm Điềm gật đầu: "Ừm, ba mẹ đến rồi."Chu Thận Chi đứng dậy từ trên sofa rồi đi qua đó nắm lấy tay cô, lúc này mới phát hiện ra đầu mũi và thái dương của cô đều là mồ hôi, anh khựng lại, cười hỏi: "Phòng của em bừa bộn đến mức nào thế?"Thẩm Điềm đưa mắt nhìn lên, hàng mi chớp nhẹ và có đôi phần chột dạ.Đôi mắt đào hoa của Chu Thận Chi khẽ nhướng.Rồi đi về hướng phòng ngủ chính nhìn sơ qua.Thẩm Điềm gấp gáp nắm lấy tay của anh kéo anh đi ra cửa: "Sắp không kịp mất rồi!"Chu Thận Chi khựng lại mặc cho cô kéo lấy tay, anh cụp mi, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống nơi tay hai người đang nắm vào nhau.
Trong đáy mắt anh tựa như gợn lên một nụ cười.Tầng hầm giữ xe của Lam Nguyệt thường sẽ không cho xe từ bên ngoài đỗ vào, nơi đỗ xe cũng sẽ tương ứng với từng căn hộ.
Căn hộ này của Chu Thận Chi sẽ có hai nơi đỗ xe, chẳng qua đều bị anh dùng hết rồi, cộng thêm chiếc xe của Thẩm Điềm mua và cả anh cũng còn một chiếc motorcycle nữa, nó cũng cần có chỗ để đỗ.
Về sau anh mới chi tiền từ các chủ nhà khác mua thêm hai vị trí đỗ.Mặc dù thế nhưng vị trí vẫn chưa đủ dùng.Vậy nên những chiếc xe ở ngoài thông thường đều được đỗ ở một bãi giữ xe của một cửa tiệm bên ngoài tiểu khu.
Lúc này xe của Thẩm Xương Minh và Trịnh Tú Vân đang đỗ ở bãi giữ xe tạm thời bên ngoài.Thẩm Xương Minh đỗ xe xong.Trịnh Tú Vân cầm ra một chiếc hộp giữ nhiệt, nhắc nhở Thẩm Xương Minh nhớ đem đồ đạc ở ghế sau ra nữa.Thẩm Xương minh đáp lời.Hai vợ chồng túi nhỏ túi lớn cầm xuống xe.Sau đó thì đi về phía cổng tiểu khu.Từ phía xa cũng nhìn thấy Thẩm Điềm và Chu Thận Chi đi về hướng này.
Thẩm Điềm đi vội vã giống như đang lôi theo người con trai ở phía sau đi vậy.Thẩm Xương Minh cũng sốt ruột theo."Đi nhanh như vậy làm gì? Ba mẹ cũng đâu có chạy về đâu."Trịnh Tú Vân bên đây thì nheo mắt nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau."Ba, mẹ ơi!" Thẩm Điềm kiễng gót chân lên vẫy tay.Sau đó, đôi vợ chồng nhỏ này cũng tiến đến gần, Chu Thận Chi cười nhẹ: "Ba, mẹ."Chu Thận Chi cụp mắt lấy thẻ ra, một tiếng tít vang lên.Thẩm Xương Minh lập tức kéo tay Trịnh Tú Vân đi vào.
Màn đêm buông xuống vừa đẹp, ánh đèn trong tiểu khu cũng đúng lúc chiếu xuống, một mùi thơm của hoa quế thoang thoảng bay đến.
Thẩm Điềm buông tay của Chu Thận Chi ra, tiến về trước khoác tay Trịnh Tú Vân: "Mẹ ơi..."Trịnh Tú Vân nhìn cô, trong đầu chợt hiện lại hình ảnh hai người họ nắm tay nhau khi nãy.Bà đẩy chiếc hộp thiết giữ nhiệt vào người Thẩm Điềm."Nè, tiểu long bao của con."Thẩm Điềm cầm lấy bằng một tay, ôm chiếc hộp: "Cảm ơn mẹ."Chu Thận Chi nhận lấy chiếc túi được Thẩm Xương Minh cầm trong tay và cùng Thẩm Xương Minh đi theo sau lưng hai người phụ nữ kia.Đây là lần thứ hai Trịnh Tú Vân đến căn hộ mới của Thẩm Điềm và Chu Thận Chi.
Lần trước họ đến để giúp Thẩm Điềm lấy hành lý, khi đó rất gấp gáp nên cũng chỉ liếc nhìn qua loa tiểu khu này mà thôi.Hôm nay vừa bước vào cổng mới biết được sự khác biệt giữa tiểu khu sang trọng và tiểu khu cũ của bọn họ.Cô nhìn sang Thẩm Điềm.Gương mặt cô con gái mình hồng hào, có thể nhìn ra con bé được chăm sóc rất kỹ càng.Thẩm Điềm ngã vào người Trịnh Tú Vân."Mẹ ơi, sao đột nhiên mẹ lại nhớ làm tiểu long bao thế?"Trịnh Tú Vân hừ lạnh nhạt."Không phải có người nào đó đăng lên khoảnh khắc nói muốn ăn sao?"Thẩm Điềm khựng người.Mới sực nhớ ra tối hôm qua mình có kêu ca trên đấy.Cô bật cười khoái chí."Ồ, đúng rồi ha."Bốn người bước vào thang máy, Thẩm Xương Minh nhìn con gái mình và cười nói: "Mẹ con mới sáng sớm đã đi ra chợ mua thịt heo, để dành làm cho con đó.""Woa, mẹ tốt thật." Thẩm Điềm nũng nịu tâng bốc mẹ.Trịnh Tú Vân lại hừ lạnh lùng.Bà nhìn sang Chu Thận Chi.Anh đang đứng cạnh Thẩm Xương Minh, đặt tay vào túi quần và ngước mắt nhìn lên Thẩm Điềm đang ngã vào người của bà, đôi môi khẽ cong lên.Trịnh Tú Vân nhẹ nhướng mày.Đến tầng của căn hộ, bốn người bước ra khỏi thang máy.
Thẩm Điềm thoạt nhìn vào, trong nhà thoang thoảng mùi Long Tiên Hương và bên trong cũng sạch sẽ ngăn nắp không một vết bẩn.Sofa là màu xám nhưng đặt trên đó là hai chiếc gối ôm màu vàng.Bên dưới bàn trà được lót một tấm thảm màu đen xám nhưng phía trên lại được đặt một giá ipad thật dễ thương.Trong không gian với tông màu trầm thế này lại được điểm xuyết lên đôi phần tinh nghịch.Tuy trông không giống nơi ở của một hộ gia đình nhưng vừa nhìn cũng sẽ biết chắc chắn có một cô gái sống ở đây.Số lần Thẩm Xương Minh đến đây nhiều hơn Trịnh Tú Vân.
Ông đem sang cho cô thức ăn trong tủ lạnh và gạo, ông nói với Trịnh Tú Vân: "Thẩm mỹ của Thận Chi cũng tốt thật."Trịnh Tú Vân nhìn sang Thẩm Xương Minh."Đúng đúng vậy."Thẩm Xương Minh khựng lại, tự cảm thấy câu nói này của hai vợ chồng mình có chút kỳ lạ.Nhưng anh thì chẳng hiểu được nên cứ coi như không có gì."Ba, mẹ, hai người ngồi đi ạ." Sau khi Thẩm Điềm thay giày xong thì kéo vợ chồng bọn họ vào.Chu Thận Chi đặt đồ đạc xuống thì đi đến máy nước lọc và rót ra hai ly nước, đặt trước mặt hai người họ, cười nói: "Ba, mẹ uống nước ạ."Trịnh Tú Vân ừm một tiếng."Cảm ơn con."Đôi mắt của bà bắt đầu quét sơ qua căn hộ, ánh nhìn cũng liếc sang phòng ngủ phụ và phòng ngủ chính.
Cửa của phòng ngủ phụ đóng kín lại còn cửa của phòng ngủ chính thì khép một nửa.
Bà thu tầm nhìn về, nhìn sang Thẩm Điềm ở bên cạnh."Phòng con chắc là bừa bộn lắm đúng không?"Thẩm Điềm bật ngồi thẳng người lên: "Không có bừa đâu, gọn gàng lắm.""Vậy à? Mẹ có thể vào xem không?" Trịnh Tú Vân hỏi dò, Thẩm Điềm lập tức gật đầu: "Tất nhiên là được."Cô cũng đã đoán được đến cảnh