Tải ebook: dtv-ebook.comChu Thận Chi.Thận Chi.Cô buột miệng nói ra tên của cậu, tim lại đập lên thình thịch nữa rồi! Cô ấn vào phần kết bạn của cậu, thơ thẩn ấn vào mấy lần vẫn không dám kết bạn.Đến cuối cùng cô vẫn chỉ là một cô bé nhát gan.[Tần Mạch Mạch]: Thế về sau nơi này sẽ trở thành căn cứ bí mật của năm người chúng ta nha![Vận Lương đẹp trai]: Đợi đến lúc tớ theo đuổi được nữ thần của tớ đi, tớ sẽ kéo cô ấy vào đây luôn![Uống một ngụm cam lộ]: Trần Vận Lương, nữ thần của cậu rốt cuộc là ai![Vận Lương đẹp trai]: Cậu đoán xem.[Uống một ngụm cam lộ]: Bỏ đi tớ chẳng thèm đoán, mục đích chính tớ và Ngọt vào đây chính là học tập theo các cậu![Tần Mạch Mạch]: Ok, có gì mà không hiểu các cậu có thể hỏi tụi tớ.[Uống một ngụm cam lộ]: Chu Thận Chi, ổn không?Thẩm Điềm nhìn chăm chăm vào khung chat, hồi hộp.[Sz]: Được thôi.Hai chữ vừa xuất hiện.Tào Lộ hoan hô trong nhóm chat, Trần Vận Lương châm chọc có thế mà cũng vui như vậy à.[Uống một ngụm cam lộ]: Tất nhiên rồi, chắc chắn là Ngọt cũng vui vẻ y như vậy thôi!Đột nhiên bị réo tên, Thẩm Điềm hồi hộp nuốt nước bọt, cô đánh lên màn hình một chữ "Ừm.".
Sau đó kéo cuốn đề thi ở bên cạnh qua, mở ra rồi gõ lạch cạch trên bàn phím.[Điềm Điềm chính là ngọt ngào]: Chu Thận Chi, tớ có một câu đề...Cô vừa gõ xong.Trong nhóm bỗng chợt im lặng.Thẩm Điềm khựng lại.Một lúc sau.[Sz]: Thẩm Điềm, cũng khuya rồi...*Ầm*...!Thẩm Điềm ngó xuống nhìn thời gian ở bên góc phải màn hình, cả gương mặt bỗng đỏ bừng lên.
Tào Lộ và Trần Vận Lương nhắn lên dòng chữ "Hahaha".Thẩm Điềm càng ảo não hơn.[Điềm Điềm chính là ngọt ngào]: Xin lỗi xin lỗi, tớ quên mất là mấy giờ.
/Khóc/[Tần Mạch Mạch]: Hahaha, không sao, ngày mai hỏi cũng được.
Mọi người ngủ ngon![Vận Lương đẹp trai]: Ngủ ngon.[Uống một ngụm cam lộ]: Ngủ ngon nha![Sz]: Ngủ ngon.Thẩm Điềm cũng nhanh chóng chúc mọi người ngủ ngon.Sau khi cô gửi xong, màn hình máy tính trở nên yên ắng.Cô vô thức dịch chuyển con chuột máy tính, xem đi xem lại đoạn hội thoại vừa rồi.Nhất là khi cậu nói "Được thôi."Còn có, cậu gọi cô "Thẩm Điềm".Đôi môi cô chợt mỉm cười."Còn chưa ngủ nữa?" Cánh cửa được mở ra, giọng nói của Trịnh Tú Vân truyền đến.Thẩm Điềm nhanh chóng ấn nút "X" bên góc phải màn hình máy.Trịnh Tú Vân cúi người nhặt lên bộ đồng phục cô vứt bừa trên sofa rồi nhìn cô.Thẩm Điểm tắt ngay máy tính, quay người, vò vò đầu, nói: "Sắp ngủ rồi ạ!"Trịnh Tú Vân: "Đi ngủ đi, mẹ tắt đèn cho, sau này đừng có dí sát mắt vào máy tính như vậy!""Dạ mẹ." Thẩm Điềm bò lên giường, đắp chăn lên trốn ở bên trong nhưng nụ cười trên gương mặt vẫn không hề tắt.Trịnh Tú Vân đưa mắt nhìn "con nhộng" đang trốn trên giường rồi bà cũng bước ra ngoài, tắt đèn và chuẩn bị đóng cửa."Mẹ ơi, ngủ ngon." Giọng nói dịu dàng của cô con gái vang lên.Trịnh Tú Vân: "Mau ngủ đi.""Ngủ ngon."*Cạch*Cánh cửa được đóng lại.- -----Hôm sau, Thẩm Điềm đúng giờ bước ra khỏi nhà, những tia nắng ban mai của thu chí thật ấm áp.
Cô vươn vai thì chợt thấy Chu Thận Chi và Trần Vận Lương bước xuống xe.Cô lập tức buông tay xuống, chậm rãi bước theo sau bọn họ.Cậu ở ngay trước mặt cô.Nhưng cô vẫn chẳng đủ can đảm.Đến việc tiến lên vào chào hỏi cậu thôi cô cũng không dám.Chỉ như thế âm thầm đi sau lưng của bọn họ.Đã đến lầu dạy học.
Trần Ấp của lớp sáu đột nhiên gọi cậu lại, Chu Thận Chi nhướng mày đi sang đó theo Trần Vận Lương.Thẩm Điềm trông thấy bọn họ bước lên cầu thang rồi đi vào hành lang.Khi bước vào lớp.Hoàng Đan Ni đang chuẩn bị thu bài tập.Cậu ta liếc nhìn sang ghế ngồi cạnh bên Thẩm Điềm: "Cậu ta lại đến trễ nữa à!"Thẩm Điềm: "Chắc là sắp đến rồi đó."Hoàng Đan Ni "hừ" một tiếng: "Cậu ta đến thì bảo cậu ta tự đi mà nộp, tớ không có rảnh mà chờ.""Chắc cậu ấy sắp đến rồi mà."Hoàng Đan Ni không thiết đợi nữa vội quay người bỏ đi.
Thẩm Điềm nhìn sang chiếc ghế cạnh mình đang trống, cô cũng có hơi lo lắng."Thẩm Điềm Điềm, có phải câu này cậu không biết không?" Tần Mạch cầm theo cuốn sách, lượn qua bàn của cô rồi ngồi luôn vào vị trí của Tào Lộ, tay thì đang chỉ vào câu hỏi trong sách.Thẩm Điềm ngơ ngác.Đó là câu mà cô muốn hỏi Chu Thận Chi vào tối hôm qua."Đúng rồi."Đôi mắt Tần Mạch cong cong, mỉm cười nhìn cô, nói: "Để tớ giúp cậu nha."Thẩm Điềm Điềm nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cậu ấy, trong đôi mắt của cô gái này ngập tràn sự chân thành nên cô cũng chẳng cách nào từ chối.Tần Mạch giảng bài.Rất hay.Cô gật gật đầu."Câu này thật sự thì lúc trước tớ có giải qua, cũng không khác gì với trình tự của Chu Thận Chi.
Cách của cậu ấy thì giản lược hơn một chút, tớ mang cách giải của cậu ấy cho cậu xem rồi cho cậu xem luôn cách giải của tớ để thấy sự khác biệt nha!"Tần Mạch cầm bút viết ra nháp cho cô.Thẩm Điềm chống cằm lên bình giữ nhiệt, à ừm đáp lời.Một lúc sau, Trần Vận Lương đến và ngồi ghế, bàn của Thẩm Điềm bị Vận Lương va nhẹ vào, cô ngồi thẳng người muốn kéo bàn dịch xuống dưới một chút.Bên cạnh bàn lại nhiều thêm một người nữa, cậu mang theo hương hoa quế nhè nhẹ thoảng qua.Thẩm Điềm khựng người.Chu Thận Chi khoanh tay đứng dựa vào bàn của cô, nghe Trần Vận Lương nói chuyện.
Trần Vận Lương vô cùng kích động: "Tớ thấy là lần này cậu đừng có tham gia nữa, cái đám đó không có chịu thôi đâu.""Có lý." Ngữ điệu cậu chậm rãi."Bọn chúng khiêu khích không được thì sẽ tự nghỉ thôi." Trần Vận Lương nhét cặp vào ngăn bàn."Được.""Sao vậy?" Tần Mạch ngẩng đầu lên hỏi: "Tham gia cái gì?"Trần Vận Lương đưa tay lau mồ hôi trên trán, nói: "Không liên quan đến bọn con gái các cậu."Tần Mạch "hừ" một tiếng.Trần Vận Lương ngẩng đầu tiếp tục nói chuyện với