Edit: Đào Sindy
Tô Đường vừa có ý thức, bên tai đã truyền đến một tiếng "chát" thanh thúy, vang dội, mạnh mẽ, cả người cô bị đánh cho ngã lăn ra đất, gương mặt truyền đến sự đau đớn, bên lỗ tai bị đánh vang lên tiếng ông ông. Lực tay của đối phương rất lớn, bên trong sức mạnh đó lộ ra sự tàn nhẫn, như là ước gì tát một phát cho cô chết luôn, không cần nhìn đến miệng cô bị rách chảy máu.
Tô Đường không nhịn được nghĩ, không phải hiện tại cô đã chết rồi sao, bị bạn trai Quý Tử Khiêm hại chết. Nhưng tại sao bây giờ cô còn cảm nhận được sự đau đớn.
Lúc này ý thức của Tô Đường còn không rõ ràng, cô lại bị người ta đánh, vô ý thức thì thào nói: "Đừng đánh tôi."
Đối phương hung tợn nói: "Đánh mày đó!"
Mặt Tô Đường đau rát, nhưng trừ cái đó ra, đầu cô càng đau hơn.
Giờ phút này, trong đầu cô hỗn loạn vô cùng, có một đoạn trí nhớ không thuộc về cô điên cuồng ập đến.
Đó là thuộc về ký ức nguyên thân Tô Đường.
"Sao mày không đi chết đi? Sao không đi chết chung với người mẹ vợ bé của mày đi? Mày còn sông làm gì?"
Đánh cô một cái tát, đối phương vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, lại bước lên nắm lấy tóc cô, sức lực mạnh mẽ cứ như một lát sau sẽ kéo rách da đầu cô.
Tô Đường vô lực vật lộn một phen, nhưng cô lại trùng sinh vào thân thể này mới chỉ vừa mười sáu tuổi, cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ, căn bản không có khí lực gì, vả lại nguyên thể không được nghĩ ngơi tốt đã vài ngày, cho nên cô sao có thể chống cự lại một bác gái người cao sức lớn đã quen khổ cực cơ chứ?
Trước mắt người trung niên này là một bác gái tướng mạo hung ác, ánh mắt ngoan lệ, nhìn qua không giống như lần đầu làm loại chuyện này.
Bà ta cười lạnh một tiếng, tiếp tục dùng giọng nói chói tai quát mắng: "Mày càng lớn càng giống khuôn mặt hồ ly vợ bé của mẹ mày. Nhìn qua đã biết không phải thứ gì tốt. Bà đây đến để thay trời hành đạo!"
Nói xong bàn tay linh hoạt lại chát chát chát thêm vài tiếng.
Bàn tay nhanh như gió, lộ ra cảm giác hung ác
khiến người ta sợ hãi.
Tô Đường bị bà ta đánh đến cả người choáng váng, nước mắt đã sớm đảo quanh trong hốc mắt.
Cô buồn bã cầu xin tha thứ, nhưng cơ bản là không có chút tác dụng nào, bác gái trung niên này ngược lại đánh càng mạnh, càng nặng hơn.
Ánh mắt Tô Đường xuyên qua sương mù mông lung, nhìn thấy cuối hẻm nhỏ có những chiếc xe cao cấp đang đậu. Cửa sổ ghế sau xe không đóng lại, mặc dù khoảng cách có chút xa, cô không nhìn rõ hoàn cảnh bên trong, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng được, ngồi trong đó ắt hẳn là một phu nhân ăn mặc cao quý ưu nhã, giờ phút này đang giương mắt bình thản nhìn chăm chú tình huống bên này.
Trong trí nhớ đã tiếp thu ban nãy, cô biết, người phụ nữ kia là Trầm Oánh, vợ của cha ruột thân thể này.
Cũng là người phụ nữ hận mẹ con thân thể này đến thấu xương.
Trầm Oánh... Cái tên này vô cùng quen tai. Nhưng Tô Đường không có thời gian suy nghĩ Trầm Oánh là ai. Bởi vì cô đang đau đến không còn tâm trạng gì.
Bác gái trước mặt, không thù không oán với cô, trước đó hai người chưa bao giờ gặp nhau, lại chặn thân thể này trong hẻm nhỏ, chẳng qua nghe theo mệnh lệnh của người phụ nữ trong xe mà thôi.
Người phụ nữ kia, đến cùng cho bác gái trung niên bao nhiêu chỗ tốt, để bà ta làm như thế với một cô bé mười sáu tuổi. Coi như đã cầu xin, cũng không có tác dụng gì?
Tô Đường muốn ôm chặt mình, để giảm nhẹ thương tổn, nhưng đối phương không chờ cô kịp phản kháng, bàn tay trước mắt không lưu tình chút nào.
Cô cắn môi mình, khiến nó chảy máy, mới miễn cưỡng không để mình phát ra tiếng kêu khổ sở.
Nước mắt thuận theo khuôn mặt rơi xuống từng giọt.
Không biết qua bao lâu, rốt cục bác gái mới dừng động tác lại.