Edit: Đào Sindy
Đường Thế Thành là một thương nhân, trên người mang theo ánh mắt thương nhân đầu cơ và độc ác, ông ta thấy được cơ hội buôn bán từ trên người Tô Đường, có thể có lợi, nhưng năm phút đồng hồ ngắn ngủi xem nhẹ nhiều lần, liền để Tô Đường nổi tiếng trên Weibo, nếu như đến lúc đó bảo cô giả bộ một chút, để cô đi vào ngành giải trí, với sắc đẹp của cô, chẳng phải có thể vì ông ta mang đến lợi nhuận càng lớn? Bất kể như thế nào, cô cũng là con gái ông ta, nếu có một ngày cô nổi tiếng, còn thiếu chỗ tốt cho ông ta sao?
Cúp điện thoại xong Đường Thế Thành ngồi lại vị trí trước nghĩ một hồi, ngón tay ông ta hơi cong, gõ trên bàn theo tiết tấu. Một lát sau, ông ta như nghĩ đến điều gì, trong mắt tỏa ra ánh sao, ông ta lập tức cầm lấy điện thoại cạnh bàn, gọi một cú điện thoại: "Này, lão Trương phải không? Là tôi, tôi có mầm mống tốt, muốn đề cử cho ông..."
Hôm sau tan học, Tô Đường và Địch Lộ vừa đi đến cổng trường, cô liền bị một người đàn ông trung niên đeo kính đen ngăn cản, trong lúc ông ta hạ kính râm nhìn Tô Đường, trong mắt xẹt qua chút tán thưởng và kinh ngạc từ đáy lòng. Ở ngành giải trí sờ soạng lần mò nhiều năm như vậy, ông ta nhìn thấy mỹ nữ đếm không xuể, nhưng phóng nhãn toàn bộ ngành giải trí, không ai vượt nổi người trước mắt này. Nữ sinh thanh trần thoát tục, cuộc đời ông ta khó thấy.
Ông ta cười híp mắt nhìn Tô Đường, chào hỏi trước nói: " Cháu là Tô Đường à? Người thật còn đẹp hơn trong video."
Trước mắt Tô Đường, mặc dù tuổi còn quá nhỏ, nhưng da thịt như ngọc, thân cao chân dài, làm người ta bất ngờ hơn là, trên người cô mang theo một loại khí chất đặc biệt, loại khí chất này, trong lúc lơ đãng có thể thu hút ánh mắt của người khác. Cô giống như kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế, nhất cử nhất động, đều làm người ta cảnh đẹp ý vui. Trương Tiệp nghĩ thầm, Tô Đường trời sinh nên đi vào con đường ngành giải trí này.
Tô Đường còn chưa kịp nói chuyện, Địch Lộ ở một bên giúp cô trả lời: "Đúng thế, chú có chuyện gì à?"
Trương Tiệp nghe vậy lập tức móc ra hai tấm danh thiếp từ trên người, một tấm giao cho Tô Đường, một tấm khác giao cho Địch Lộ, cười tự giới thiệu mình: "Tôi là người đại diện công ty giải trí Hoa Kiệt, tôi tên Trương Tiệp."
Tô Đường nghe vậy, tay không tự chủ nắm chặt tấm danh thiếp kia, cô không nghĩ tới, thế mà nhanh như vậy đã có người từ công ty giải trí tìm tới cửa.
Địch Lộ nghe vậy, kêu oa lên một tiếng sợ hãi, công ty giải trí Hoa Kiệt ở trong nước mặc dù so ra kém ông trùm Nga Hoàng trong ngành giải trí, nhưng được xếp hạng đầu trong công ty giải trí rồi, chí ít ngay cả Địch Lộ, cũng nghe qua tên công ty này. Bởi vậy có thể thấy được lực ảnh hưởng của công ty giải trí ở trong nước.
Trương Tiệp nhìn Tô Đường, cười đến càng hiền lành: "Khuôn mặt của cháu xinh đẹp như vậy, có hứng thú làm minh tinh không? Người từng dưới tay tôi có Phạm Binh, Chương Hàn, Triệu Vĩ Vĩ... Hiện tại minh tinh đang nổi là Vương Âu."
Tô Đường cắn môi dưới, Trương Tiệp nhắc đến mấy cái tên này, cô cũng đã từng nghe, mặc dù không phải là lão đại hạng nhất, nhưng trong đó Chương Hàn, bây giờ đã là minh tinh hàng hai, về phần Vương Âu, gần đây diễn vai nữ phụ trong một bộ phim cổ trang, cũng hơi nổi tiếng, miễn cưỡng chen vào tuyến ba. Nếu như Trương Tiệp trước mắt nói đều là thật, như vậy ông ta không thuộc dạng người đại diện không nổi tiếng rồi. Trương Tiệp nhìn thấy Tô Đường không nói từ chối, hiểu ý cười, như dẫn dụ mở miệng nói: " Điều kiện cháu tốt như vậy, công ty sẽ cho cháu đãi ngộ tốt nhất, nếu như cháu cảm thấy hứng thú, cháu có thể..."
"Cô ấy không có hứng thú." Đột nhiên xuất hiện lời nói lạnh nhạt cắt đứt lời Trương Tiệp.
Trương Tiệp nhịn không được nhìn lại người nói, chỉ thấy nam sinh cách đó không xa đang lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, trong ánh mắt anh mang theo chút cao ngạo dò xét, cứ như Trương Tiệp là thứ bẩn thỉu.
Chẳng biết tại sao, thế mà Trương Tiệp cảm nhận được cảm giác áp bách trên thân học sinh cấp ba như Khương Trì, ánh mắt độc ác của ông ta trà trộn ngành giải trí nhiều năm, ông ta có thể thấy thân phận học sinh cấp ba trước mắt khẳng định không tầm thường. Lời nói bị người ta cắt ngang, Trương Tiệp cũng chỉ tốt tính mà cười: "Cháu không phải cô ấy, cháu không thể trả lời thay cô ấy."
Khương Trì nghe vậy có chút cong môi, trong mắt lại là ý lạnh vô tận, anh chậm rãi phun ra một chữ với Trương Tiệp: "Cút."
Trương Tiệp hoàn toàn không ngờ tới người trước mắt này một lời không hợp liền bảo mình cút, tuy nói Thủ Đô rơi xuống một tấm biển, đập trúng mười người trong đó lẽ có năm nhà có người làm quan đấy, đương nhiên, đây là cách nói khuếch đại, nhưng từ góc độ nào đó mà nói, cũng có thể giải thích thành mảnh đất Thủ Đô dưới chân vua, không phú thì rất nhiều người quý. Trương Tiệp lăn lộn nhiều năm trong vòng tròn như vậy, mỗi năm cũng tích lũy một số người. Người trước mắt coi như thân phận không tầm thường, nhưng hẳn sẽ không trùng hợp vừa lúc là giai cấp cao, chỉ cần không phải giai cấp cao, thì ông ta không sợ. Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Trương Tiệp chầm chậm biến mất: "Tôi chờ cô ấy trả lời, đến lúc đó tất nhiên sẽ rời đi."
Khương Trì không có nhiều kiên nhẫn với người không liên quan, thấy Trương Tiệp còn lít cha lít chít, anh không kiên nhẫn chẹp một tiếng: "Ông có cút không?"
Trương Tiệp chán nản: "Cháu..." Lời còn chưa nói xong, trong chớp mắt tiếp theo, nắm đấm mạnh mẽ của Khương Trì đã vung tới mặt ông ta, một nắm đấm này mang theo hung tàn, Trương Tiệp còn chưa kịp phản ứng, cả người đã ngã trên mặt đất, ông ta ho khan một tiếng, nhịn không được phun ra trên đất một ngụm máu. Bởi vậy có thể thấy được một đấm này của Khương Trì dùng lực lớn bao nhiêu. Học sinh đi qua bên cạnh thấy cảnh này, vô thức phát ra tiếng kinh hô. Lúc này bảo
an trường học cũng lập tức chạy tới: "Thế nào? Nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
Khương Trì cong môi: "Không sao." Tiếp theo, anh tùy ý chỉ Trương Tiệp ngã trên mặt đất, giọng điệu trầm thấp: "Sau này có nhìn thấy kẻ này, thì đuổi đi lập tức."
Bảo an biết thân phận Khương Trì, nghe vậy bận bịu đáp ứng, sau đó không cần Khương Trì chỉ thị, bảo an trực tiếp nắm Trương Tiệp trên mặt đất rời đi. Khương Trì nhìn thoáng qua Địch Lộ, Địch Lộ lập tức thức thời tạm biệt Tô Đường rồi đi mất.
"Sau này tan học thì đi cùng anh." Đôi mắt thâm thúy của Khương Trì nhìn chằm chằm Tô Đường, lạnh nhạt nói.
Thật ra Tô Đường và Khương Trì vẫn luôn ngồi chung xe về, nhưng sắp đến kì thi bóng rổ của trường, cho nên gần đây sau khi tan học Khương Trì đều phải ở lại tập bóng, cô và Địch Lộ đi trước, sau đó ở cửa trường học chờ anh. Tô Đường không lập tức trả lời, mà suy nghĩ, nói: "Khương Trì, nếu như em muốn vào ngành giải trí..."
"Anh không đồng ý." Khương Trì không chút nghĩ ngợi đã từ chối.
Tô Đường sững sờ, không tự chủ cắn môi dưới, mở to mắt hạnh mỹ lệ nhìn anh, cứ như chờ anh giải thích vì sao không đồng ý. Khương Trì lặp lại một lần: "Anh không đồng ý em vào ngành giải trí."
Khương Trì đưa tay đặt trên đầu Tô Đường vuốt vuốt, giọng điệu chậm lại: "Vì sao muốn vào ngành giải trí?"
Tô Đường mím môi, nhất thời không trả lời.
Tròng mắt Khương Trì, đổi cách hỏi khác: "Em thích ngành giải trí?"
Tô Đường nghe vậy, lập tức lắc đầu. Ngành giải trí ánh sáng muôn màu, lực hấp dẫn đối với cô còn không bằng một số giải thưởng lớn.
Vẻ mặt Khương Trì lúc này mới chậm dần, anh nghiêm túc nói: "Anh sẽ tận lực ngăn chặn tình huống vừa rồi xảy ra lần nữa."
Tô Đường biết Khương Trì bảo anh chặn tình huống người đại diện lại tìm đến trước mặt cô. Trước đó video năm phút đồng hồ trên mạng làm cô nổi tiếng, tiếp theo người đại diện tìm đến cô chắc chắn sẽ không ít.
Nếu Khương Trì đã bác bỏ ý đồ Tô Đường muốn vào ngành giải trí, cô cũng không phải xoắn xuýt do dự, trong lúc bất tri bất giác, cô đã vô cùng ỷ lại ý kiến của Khương Trì. Bình thường chỉ cần anh nói, cô đều nghe gì làm nấy.
Trên thực tế, Tô Đường bề ngoài chậm chạp không hạ nổi quyết tâm, là vì cô cảm thấy mình làm không tốt được giống nguyên thân. Nguyên thân vào ngành giải trí hẳn là muốn mình xuất hiện trong ánh sáng đại chúng, dùng để bảo vệ mình, nhưng cho dù cuối cùng cô ấy đã thấy bóng dáng vòng nguyệt quế, tên tuổi vang vọng quốc tế, nhưng cũng thất bại. Thua vì bố cục người khác tỉ mỉ sắp xếp, cuối cùng thân bại danh liệt.
Ai có thể nghĩ tới, người thân cận nhất bên cạnh nguyên thân, cũng bị Trầm Oánh dùng tiền mua chuộc.
Vừa nhắc tới tên Trầm Oánh, Tô Đường không nhịn được rét run trong lòng. Nhất định có cách, cuộc đời này, cô nhất định có thể tránh khỏi hãm hại của Trầm Oánh.
Một bên khác, Trương Tiệp bị đánh, bưng má trái bị đau của mình, lập tức gọi điện thoại cho Đường Thế Thành: "Bên cạnh con gái ông có một bạn nam, không biết lai lịch ra sao, không chịu để con bé vào ngành giải trí." Trương Tiệp vốn không có ý nói cho Đường Thế Thành biết mình bị một học sinh trung học đánh cho không thể đánh trả, chỉ có thể nói kết quả hôm nay.
Đường Thế Thành ở bên kia nhíu mày, nhất thời cũng không để bạn nam này trong lòng, dáng dấp Tô Đường đẹp như vậy, bên người không có khả năng không có người theo đuổi, có bạn nam theo bên người rất bình thường, nhưng chuyện bạn nam này không đồng ý để Tô Đường vào ngành giải trí, Đường Thế Thành có chút bất mãn.
Người bạn học nam kia có quan hệ thế nào với Tô Đường, không thì làm sao quyết định cuộc đời của cô? Ba của cô còn đây, sao đến phiên người khác!
Đường Thế Thành cười lạnh một tiếng: "Dáng dấp con gái tôi ra sao, ông cũng đã gặp qua, giá trị trên người nó, không cần tôi nói ông cũng biết. Nếu đào tạo nó thật tốt, tương lai tiến quân quốc tế cũng không phải vấn đề gì. Tôi mặc kệ ông dùng phương pháp gì, tóm lại muốn nó vào ngành giải trí, dưới danh nghĩa ông, ông nghe thấy không?"
Trương Tiệp nghe được câu "Dù dùng phương pháp gì", trong lòng nhịn không được lộp bộp, ông ta do dự hỏi: " Biện pháp đặc thù cũng được?"
Đường Thế Thành cười âm trầm: "Tất nhiên. Tóm lại, tự ông xử lý. Tôi chỉ mong thấy kết quả, không xem quá trình."
Trương Tiệp nghe trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, nhịn không được âm thầm tắc lưỡi. Đối với con gái ruột thịt của mình còn có thể ác như vậy, trách không được sự nghiệp của ông ta có thể thành công như thế. Nhưng Trương Tiệp nghĩ đến lịch sử Đường Thế Thành làm giàu, bên trên không nhịn được xẹt qua chút trào phúng, chẳng qua chỉ là trai bao của phụ nữ thôi. Nhưng Đường Thế Thành nói dùng biện pháp đặc thù cũng được, Trương Tiệp liền không nhịn được cười hà hà hai tiếng, đánh người vào đáy cốc, lại ném cành ô liu ra, làm người ta mang ơn chủ động đáp ứng tất cả yêu cầu, ông ta làm vô cùng thuận tay rồi. Lần này, ông ta tin tưởng mình sẽ không thất thủ.
Ông ta cười hà hà, nhịn không được mặc sức tưởng tượng cuộc sống tương lai có Tô Đường là cây hái ra tiền, một ngày thu cả đống tiền.