Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẫu Tử Song Linh

Tô Đường kinh ngạc vì cô không bao giờ nghĩ tới Quý Tử Khiêm cũng có ngày lộ ra cảm xúc của mình.

Trong trí nhớ, anh ta chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy, từ trước tới nay đều là dáng vẻ ôn hoà trầm ổn.

Tô Đường hơi há miệng, nhìn Quý Tử Khiêm lạ lẫm trước mắt, còn chưa kịp thốt ra lời nào, anh ta đã từng chữ từng chữ nói: “Nhưng những thứ Khương Trì không thể, anh có thể làm được tất cả.”

Anh ta có thể giúp cô múc nước, mỗi ngày cùng cô đi học, ăn cơm rồi tự học, nếu cô bị cảm nắng thì anh ta cũng có thể cõng cô tới phòng y tế, sau đó chăm sóc cô.

Khương Trì không thể. Nhưng anh ta thì có.

Khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của Quý Tử Khiêm vô cùng nghiêm túc.

Giọng nói của anh ta không lớn, nhưng lại mười phần kiên định.

Vài người bạn học ngồi phía trước nghe được lời này của Quý Tử Khiêm, cũng không nhịn được chụm đầu thì thầm, theo bọn họ, Quý Tử Khiêm nói cũng rất có lý. Yêu đương, không phải là luôn ở cạnh nhau sao? Chính là cùng nhau ăn cơm, cùng đi xem phim, cùng ngắm bầu trời đêm đầy sao, cùng làm những chuyện lãng mạn.

Nếu hàng ngày còn không thấy mặt nhau, điện thoại cũng không liên lạc được, đó gọi là yêu đương sao?

Trong lớp có không ít bạn học đã nghe chuyện bạn trai của Tô Đường qua miệng Tô Tiểu Tiểu, nghe nói người kia chỉ là lính nghèo, đã nhập ngũ, đoán rằng bốn năm đại học hai người sẽ ở hai nơi, bình thường gọi điện thoại đã đủ khó khăn chứ đừng nói đến sớm chiều ở bên nhau.

Trong lòng mọi người không khỏi cảm thán, thật là đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Bất kể phương diện nào, Quý Tử Khiêm đều có phần thắng lớn hơn.

Nhưng sau khi Tô Đường nghe Quý Tử Khiêm nói, trong lòng cũng không có dao động lớn gì. Cô đã hứa với Khương Trì, sẽ chờ
anh về. Coi như không có Khương Trì, cho dù Quý Tử Khiêm nói gì, cũng sẽ không khiến cô thay đổi.

Ở kiếp này, cô hoàn toàn không muốn dây dưa với Quý Tử Khiêm.

Ngay lúc này giáo viên đã tới, Tô Đường lập tức quay đầu, dùng một bên mặt đối diện với Quý Tử Khiêm, bày ra dáng vẻ từ chối nói chuyện. Quý Tử Khiêm nhìn ra sự kháng cự của cô, tay siết chặt, Khương Trì rốt cuộc đã làm gì, có thể khiến cho một người thay đổi nhiều như vậy?

Nhưng Quý Tử Khiêm vẫn như cũ không dễ dàng bỏ cuộc, Khương Trì đi vắng bốn năm, thậm chí còn lâu hơn. Bốn năm, không phải bốn ngày, bốn tháng, mà là tròn 1400 ngày, 35000 giờ đồng hồ. Thời gian có thể làm phai nhạt bất cứ loại tình cảm nào, mà Khương Trì đi vắng trong khoảng thời gian này, là cơ hội tốt nhất của anh ta.

Sau lần nói chuyện đó, Quý Tử Khiêm bắt đầu mang bữa sáng cho Tô Đường. Bữa sáng vô cùng phong phú, một tuần bảy ngày, mỗi ngày đều khác nhau. Hai người bạn cùng phòng đã sớm nhịn không được cảm thán rằng thức ăn vừa ngon vừa đa dạng. Chỉ là cháo, cũng có thể mang đến trong vòng một tháng mà không trùng hương vị, còn có sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh rán, các loại bánh bao, bánh bao hấp, chè trôi nước, sủi cảo nấu với thuốc… Các cô đều đánh cược, cược xem Quý Tử Khiêm còn có thể đưa những bữa sáng không trùng lặp bao nhiêu ngày nữa.

Thang Viên cược nửa năm, Tô Tiểu Tiểu cược một năm.

Tô Đường không tham gia vụ cá cược của bọn họ. Cô hoàn toàn không muốn bữa sáng của Quý Tử Khiêm, nhưng mỗi ngày anh ta đều mua bốn phần, ngoại 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện