“Vậy là cháu chưa từng gặp mẹ chồng sao?” An Hoài Thương dò hỏi, ngắm nhìn từng biểu hiện trên gương mặt Lâm Ninh.
Lâm Ninh cười thẹn, mi mắt rũ xuống, đan mười ngón tay vào nhau, theo lời bà dần tỏ bày.
“Chưa ạ…” Hai đầu ngón tay cái cào cào vào mu bàn tay kia, Lâm Ninh khẽ trả lời.
“Ở Hoa Viên cháu cũng chưa từng nhìn thấy ảnh của cha mẹ, bác quản gia nói là các bức ảnh của cha mẹ đều cất vào trong phòng rồi khoá lại, bác ấy nói vì sợ chồng của cháu nhìn thấy sẽ đau lòng.
Cha mẹ rời khỏi anh ấy khi anh còn nhỏ lắm, chỉ mới năm tuổi thôi, cho nên bác quản gia lo lắng cho anh ấy lắm, sợ anh đau lòng.”
Lâm Ninh không rõ vì sao bản thân lại nói nhiều như vậy, bỗng nhiên lại muốn tâm sự thêm nhiều thứ với bà, phải chăng là vì người phụ nữ trước mặt rất dịu dàng, ánh mắt của người rất ôn nhu, nhìn vào như thể có tình trong ánh mắt, thật xao xuyến.
Cô có cảm giác rất quen thuộc khi nhìn vào ánh mắt dịu dàng của bà, ánh mắt thâm tình ấy mang theo hình ảnh của Phàm Dương, thật sự rất giống.
Nhìn vào mắt bà, Lâm Ninh bất giác lại liên tưởng đến Phàm Dương.
Lâm Ninh lắc lắc đầu, xua đi suy nghĩ lạ kỳ của bản thân.
An Hoài Thương lắng nghe Lâm Ninh nói, vừa lắng nghe vừa dịu dàng nhìn ngắm, đôi khi bà nhẹ cười, từ ánh mắt đến nụ cười đều chỉ một nét hiền hậu.
Bà thắc mắc hỏi.
“Hoa Viên là gì vậy?”
“Hoa Viên ấy ạ?” Nhắc đến Hoa Viên, hai mắt Lâm Ninh sáng lên, lấp lánh hạnh phúc trong mi mắt, tươi tắn kể cho bà nghe.
“Hoa Viên là nhà của chồng cháu, ban đầu vinh thự ấy chỉ là một thảm cỏ trải dài thôi ạ, thảm cỏ rộng lắm, nhìn rất thoáng, sau đó cháu đã trồng hoa, rất nhiều hoa, đủ loại hoa luôn ạ.
Từ một thảm cỏ xanh mướt biến thành một vườn hoa um tùm luôn, còn có một cổng vòm bằng hoa hồng dây nữa, đẹp lắm ạ.
Nếu có dịp, cháu đưa bà đến đó xem, mùa nào cũng có hoa nở hết.”
“Ồ” An Hoài Thương thích thú hô lên, tiếp tục thắc mắc.
“Cháu tự tiện đổi thảm cỏ thành vườn hoa, thế mà không bị la rầy sao?”
An Hoài Thương thật sự muốn biết thêm về cuộc sống của Lâm Ninh và Phàm Dương, muốn nghe xem thời gian hôn nhân của các con đã trải qua những gì.
“Không ạ” Lâm Ninh nhoe ra nụ cười tinh nghịch, nhắc đến mấy chuyện nghịch ngợm hồi trước liền rất vui vẻ.
“Chồng cháu chưa bao giờ la cháu, anh ấy chỉ lo cho cháu thôi.”
Lâm Ninh nâng tay che miệng, nghiêng đầu đến gần An Hoài Thương, dù căn nhà chỉ có hai người, Lâm Ninh vẫn thì thầm nói nhỏ, giống như kể chuyện bí mật.
“Cháu kể bà nghe, có một lần cháu mang hết đồ quý của anh ấy đập bỏ, anh ấy đang ở công ty thì tá hoả chạy về nhà, cháu nghĩ anh sẽ giận lắm, ai mà ngờ, anh ấy chỉ chạy về để ôm cháu ra khỏi đống đổ vỡ, anh sợ cháu bị thương thôi.”
“Chà, thế là chồng cháu thương cháu lắm” An Hoài Thương cũng nghiêng mình nghe câu chuyện, nghe xong không khỏi cười.
“Đúng là một người chồng tốt.”
“Dạ đúng rồi, anh ấy tốt lắm luôn” Lâm Ninh xoè ra hai bàn tay tung hô.
“Mười điểm khỏi phải bàn.”
“Haha” An Hoài Thương bật cười, nhìn con gái đáng yêu.
“Nhìn xem, nhìn mặt của cháu khi nói đến chồng kia kìa, cứ hớn ha hớn hở, chắc là cháu cũng thương chồng cháu lắm.”
“Đương nhiên rồi” Lâm Ninh chắc chắn trả lời.
“Anh thương cháu, cháu đương nhiên cũng rất thương anh.”
“Vậy thì tốt, tốt lắm” An Hoài Thương vô cùng hài lòng gật gật đầu.
Nói đến đây, Lâm Ninh bỗng dưng ngưng lại nụ cười, hàng mi rũ xuống che đi con ngươi, vui vẻ trong tích tắc tan thành mây khói.
An Hoài Thương nhìn thấy u sầu trên gương mặt con gái nhỏ, khẽ hỏi.
“Sao cháu lại buồn rồi? Vừa mới đây còn vui vẻ kia mà.”
“Hì…” Lâm Ninh gượng ra nụ cười, ngẩn lên nhìn bà, tạm bợ trả lời.
“Không có gì ạ.”
Lâm Ninh tâm sự với bà cũng đã nhiều, nhưng chuyện quan trọng nhất đương nhiên sẽ giấu lại, cô không thể nào tâm sự với một người vừa mới chạm mặt những chuyện trong lòng.
Dù ánh mắt của bà rất hiền hậu, trông như ánh mắt thương yêu của một người mẹ già đang ngắm nhìn đứa con.
Trong đôi mắt dịu dàng có tình ngự trị, ánh mắt thâm tình, nhìn thấy cô liền nghĩ đến Phàm Dương.
Mang cho cô cảm giác vừa xao xuyến, vừa tin tưởng.
An Hoài Thương khẽ cười, bà sớm đã biết chuyện trong lòng Lâm Ninh.
Bà đi theo cô từ ngày ra toà án, bà cũng biết rõ lý do vì sao cô lại ly hôn với con trai của bà, đó cũng chính là lý do vì sao bà vẫn còn sống, nhưng không thể quay trở về.
||||| Truyện đề cử: Lệ Tổng! Em Mệt Rồi |||||
An Hoài Thương dìm xuống lửa giận, vươn ra bàn tay nắm lấy một bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Ninh.
“Sau này, gọi ta là dì An” Bà khẽ cười “Ta chưa có già đến mức phải gọi là dì đâu, ta vẫn còn trẻ lắm nha, năm nay chỉ mới năm mươi tuổi thôi.”
Lâm Ninh chúm chím môi cười, vâng lời đáp.
“Dạ dì An.”
An Hoài Thương nhìn Lâm Ninh, đặt bàn tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, tay kia dịu dàng vỗ vỗ lên mu bàn tay con gái.
Âm thanh hiền hòa như một người mẹ khuyên nhủ đứa con nhỏ.
“Cuộc đời mỗi người đều phải đi qua những thăng trầm, phải như vậy mới có lớn khôn được con ạ.
Dù có chuyện gì xảy ra với con, con hãy cố gắng chấp nhận nó, cố gắng vượt qua.
Sau cơn mưa, trời sẽ lại sáng, thế nên cũng đừng u buồn nữa, mọi chuyện có khó khăn thế nào thì con cũng sẽ vượt qua được thôi.”
Lâm Ninh mím mím mí môi, bàn tay xoa xoa truyền vào tay cô hơi ấm, cô hít thật sâu, nén lại hoen cay trên mũi, thắc mắc hỏi.
“Sao dì An biết con buồn ạ?”
“Ôi trời” An Hoài Thương bật cười, vỗ vỗ mu bàn tay của cô.
“Dì đã đi nửa đời người rồi, dì đã trải qua rất nhiều chuyện, tất nhiên, nhìn qua cũng biết con đang buồn.”
Phải nói rằng, An Hoài Thương ăn muối còn nhiều hơn Lâm Ninh ăn cơm, thế nên bà rất rõ lòng người.
“Hơn nữa” An Hoài Thương đưa ra bàn tay, chạm lên chiếc bụng nhỏ tròn của Lâm Ninh, bà khẽ cười.
“Có thai rồi, không nên để phiền muộn trong lòng quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ.
Con cần phải có trách nhiệm với đứa bé, không được phép để tâm trạng bản thân ảnh hưởng đến đứa nhỏ.”
“Ơ… Dì con biết con có thai à?”
Lâm Ninh ngớ ra, bụng của cô chỉ mới khoảng tám tuần, chỉ mới hai tháng thôi.
Nhìn qua làm sao mà nhận