“Tôi không muốn con tôi liên quan đến cậu nữa.”
Lời Ninh Tuệ vừa dứt, cơ thể Phàm Dương mất đi điểm tựa chập chững một bước chân lùi về sau, giây sau đó anh mất đi toàn bộ sức chống đỡ, khụy phịch xuống quỳ trước mặt hai người mẹ.
Sau khi nghe thấy tất cả mọi chuyện, anh nhớ đến gương mặt uất ức của Lâm Ninh mỗi khi anh gặn hỏi lý do, tâm thất anh dường như có chất độc ngấm vào, dần dần gây lên cay đắng, anh quỳ trước mặt Ninh Tuệ và An Hoài Thương, đầu cúi xuống, mi mắt cay xè, tê buốt chạy xộc từ cánh mũi đến ấn đường.
“Con xin lỗi… Thật sự xin lỗi…”
An Hoài Thương chỉ biết nhìn đứa con một cách đau lòng, bây giờ đây, bà đã mất quyền hạn tha thứ, mọi chuyện bây giờ thuộc về tay của Ninh Tuệ, người phụ nữ của đứa con đang chống chọi với tử thần phía trong căn phòng phẫu thuật.
Ninh Tuệ nhìn thấy Phàm Dương quỳ xuống, nghe thấy lời xin lỗi, gương mặt bà chẳng một tia dao động.
“Cậu Phàm, cậu đứng lên đi.”
Ninh Tuệ không cần Phàm Dương quỳ xuống, không cần nghe đến lời xin lỗi, mặc nhiên trong lòng bà cũng chẳng có phẫn nộ hay là oán trách, mà chỉ có đau lòng đưa đôi mắt xót xa nhìn.
Nói ra thì Ninh Tuệ chẳng có lý do gì để oán trách hay nổi giận, đứng trên phương diện của cậu Phàm đây thì người sai là con gái của bà, con gái bà đã làm tổn thương cậu.
Oán sao cho được, trách sao cho đành?
“Cậu Phàm à, cậu không cần phải xin lỗi” Ninh Tuệ cười khổ, giờ đây, từng giây từng phút trôi qua là con gái bà nằm trong phòng phẩu thuật, không biết cả đứa con và đứa cháu nhỏ có bình an vượt qua hay không, bà chỉ biết xót xa thế thôi.
“Cậu không có lỗi gì cả, suy cho cùng, cậu chẳng làm gì nên lỗi.
Lỗi ở đây là do cái duyên của cậu với con tôi bạc bẽo quá, chỉ biết trách cái duyên cái số, còn cậu thì trách làm sao cho đặng?”
Ninh Tuệ thở dài, âm thanh vẫn nhẹ nhàng nói.
"Cậu Phàm là người tài giỏi, dung mạo xuất chúng, phàm là người ở Thành An này ít nhiều gì cũng từng nghe qua tên cậu.
Con tôi may mắn được gả cho cậu, từ một người con gái bình thường trở thành phu nhân có tiếng nhất nhì Thành An.
Có được danh phận cao quý, không ai có thể mạo phạm, càng không cần phải lo cái ăn cái mặc về sau.
Trước đây, dù con bé chống đối cậu nhưng cậu vẫn một mực cưng chiều con bé, đó chính là cái phúc phần con bé có được.
Đến bây giờ, xem như là phúc phần đã cạn, chỉ còn lại oan nghiệt thôi cậu ạ."
Trong chuyện này, cậu Phàm không có lỗi, bà nào có thể oán trách cậu.
Từng lời nói của Ninh Tuệ nhẹ nhàng lại hoá thành tảng đá ngàn tấn đè lên lồ ng ngực Phàm Dương, khiến cho trái tim anh lặng đi, trĩu nặng ở vực thẳm.
“Tôi chỉ mong con tôi bình an, tai qua nạn khỏi, sau hôm nay, tôi cũng mong cậu Phàm đừng liên quan đến con tôi nữa.
Trước đây tôi không xen vào là vì con tôi nó thương cậu quá, để chuyện ra nông nỗi này rồi, bây giờ dù con tôi có thương cậu thì tôi cũng không thể để con bé ôm khư khư cái khổ vào người nữa.”
Ninh Tuệ nói nhẹ, lời thỉnh cầu từ tận đáy lòng của một người mẹ thương con xót cháu.
“Hai đứa hết duyên rồi, còn vươn lại cái nợ là đứa nhỏ, như thế thì bên nhau chỉ có làm khổ nhau, oan nghiệt lắm cậu ạ.
Thôi thì cậu đã không thương thì không thương cho chót đi, sau này đừng liên hệ với con bé nữa.”
Phàm Dương cảm giác nhói đau trong ngực, đầu ong ong lên cơn đau tê tái, khó khăn lắm anh mới có thể ngẩng đầu nhìn Ninh Tuệ.
“Mẹ vợ… Con thương Ninh.”
Anh cất lên lời cay đắng, sâu thẩm trong trái tim thỉnh cầu nhìn bà, đôi mắt đỏ hoe lớp phù sương, giọng anh thật run,