Dây dưa một lúc, khi hoàng hôn chợp tắt, Lâm Ninh mềm nhũng như quả bông cuộn người trong chăn ngủ thiếp đi.
Phàm Dương tắm xong, ăn vận bộ quần áo ngủ màu xám chỉnh tề, nửa nằm nửa ngồi trên giường, tay cầm chiếc máy tính bản làm việc.
Lâu lâu anh nghiêng mặt nhìn sang Lâm Ninh đang ngủ ở bên cạnh, bàn tay thả xuống xoa xoa đầu nhỏ, đôi khi lại hư hỏng vuốt tay lên bã vai trần, mon men chạy xuống ngực mềm mại nhào nặn một cái.
Lâm Ninh mê ngủ, cơ thể phản ứng rùng mình theo cái sờ nắn hư hỏng kia.
Cảm giác tư thế này hơi khó để nghịch người bà nhỏ, Phàm Dương đặt xuống máy tính bảng, nhích người ngồi thẳng tựa vào đầu giường.
Kéo tấm chăn ra, cơ thể trắng ngần chi chít những vết đỏ mẫn, xinh đẹp như tranh vẽ lộ ra.
Phàm Dương nhấc nhẹ người Lâm Ninh, cô mềm nhũng như sợi bún mặc cho anh định đoạn, đặt cô nằm ngang, đầu tựa lên đùi của anh, xong thì kéo tấm chăn choàng lên người Lâm Ninh.
Tay kia chuyển sang cầm lấy điện thoại, tay còn lại mò mẫn vào trong chăn nghịch ngợm xoa lấy quả ngực căng tròn.
Lâm Ninh mê ngủ vẫn cảm giác được bàn tay hư hỏng đang nghịch trên ngực, nhưng cô lại không có sức để phản ứng nữa, mi mắt còn mở không nổi, Lâm Ninh mặc cho anh nghịch, chìm vào giấc ngủ sâu.
Một lúc sau, ba chị hầu gái đẩy xe đồ ăn đi vào phòng, màn hư hỏng tà đạo kia lọt vào mắt họ.
Cậu chủ thì ngồi thẳng, tựa đầu vào đầu giường lướt điện thoại, tin tức phát ra từ loa điện thoại rất nhỏ, chỉ vừa đủ để cậu nghe.
Cô chủ thì nằm ngang, ngủ rất say, đầu tựa lên đùi cậu chủ, tấm chăn xám che chắn choàng qua ngực, lộ ra đôi vai trần biểu thị cho việc cô chủ đang không hề mặc gì, tay cậu còn đang mò vào trong chăn, đặt ở ngay vị trí đồi ngực mềm mại vô cùng không đúng đắn.
Mấy chị hầu đẩy xe đồ ăn đi vào, nhìn thấy một màn kia, ai nấy cũng chúm chím miệng cười rất hứng thú, một người hầu hướng mắt nhìn Phàm Dương muốn ngõ ý hỏi.
Phàm Dương tay cầm điện thoại, ngón trỏ giơ ra che lên giữa miệng ra hiệu giữ im lặng, mấy chị hầu lập tức gật gù, chân rón rén lui ra mà miệng cứ toe toét hí ha hí hớn.
Bước ra khỏi phòng ngủ chính, ba cô hầu lập tức chạy vọt xuống nhà dưới, phát lên tiếng cười phấn khích đến nhảy cẩn.
“Ối a, thật là thú vị” Một chị hầu má đỏ môi hồng.
“Chật chật chật, không được không được rồi” Một chị khác tay chóng đỡ thái dương choáng váng, một chị còn lại rất lý trí thốt lên.
“Mọi người nghĩ thử xem, tiểu bảo bối đặt tên gì thì hợp?” Cô hầu phẩy phẩy tay “Tên chính thì chúng ta không được bàn tới, nhưng tên ở nhà thì chúng ta có thể ngõ ý mà, nghĩ xem, nên đặt tên gì cho hợp a.”
Cả Hoa Viên bắt đầu nháo nhào, từ trên xuống dưới tụm lại một chỗ, ai nấy cũng đều tích cực vặn não suy nghĩ tên cho cháu nhỏ.
Lâm Ninh mãi ngủ, Phàm Dương nhìn đồ ăn trên xe đẩy, nếu để cô ngủ như thế, e rằng Lâm Ninh sẽ ngủ thẳng đến sáng mai.
Anh buông ra điện thoại, tay kia đang mò trong chăn ngắt nhéo một cái, gọi khẽ.
“Bà nhỏ.”
Lâm Ninh không có động tĩnh, mắt vẫn nhắm chặt từ chối trả lời.
Phàm Dương rút ra bàn tay mò trong chăn, tay úm trong chăn mãi lên lòng bàn tay rất ấm, vỗ nhẹ lên gò má Lâm Ninh.
“Bà nhỏ dậy đi, ăn xong rồi lại ngủ tiếp, bà nhỏ cứ ngủ thế này sẽ bỏ bữa đấy.”
Một biểu hiện chau đầu lông mày, sau đó kèm theo một cái thở hừ ra.
“Bà nhỏ nghe anh nói không? Dậy ăn một chút” Phàm Dương rất cưng chiều gọi, tay vỗ vỗ gò má chuyển sang nắm lấy chiếc má thịt véo ra.
“Ựm…” Lâm Ninh chau mặt, mi mắt chậm chạp nâng lên, thức dậy, thứ nhìn thấy đầu tiên là gương mặt tuấn tú đang nhìn cô.
Lâm Ninh lật đật ngồi dậy, chăn rơi xuống, da thịt trơn nhẵn chạm với tầng không khí, nhận ra bản thân không mặc quần áo, tay vội nắm lấy tấm chăn kéo lên che đậy thân thể.
Anh vừa về đến nhà đã đè cô xuống làm chuyện đại sự, hại cô bây giờ mắt cũng lười mở, đừng nói đến chuyện phải nhai đồ ăn.
Lâm Ninh chỉ muốn đi ngủ thôi, nhưng thứ khiến Lâm Ninh ngồi dậy là… Cô để ý thấy người này rất thích gọi cô là “Bà nhỏ”.
Lâm Ninh bậm môi, hai gò má phồng lên, gương mặt xụ xuống.
“Ông Phàm, em là chính thất” Lâm Ninh nhắc nhở, giọng nói chanh chua “Anh mà có ý định nạp bà hai bà ba nào đó thì cương vị em vẫn là hàng đầu, anh phải gọi em là bà lớn mới đúng.”
Lâm Ninh từ nhỏ đã chứng kiến chuyện của cha mẹ, cha cô là một người lăng nhăn, ngoài vợ lớn ra còn có vài ba người vợ lẻ.
Ở Lâm gia, mẹ con Lâm Ninh ở địa vị thấp nhất, người trong Lâm gia luôn gọi mẹ cô là “Dì nhỏ.”
Bây giờ đến cô cũng bị anh gọi là “Bà nhỏ”, trong khi Lâm Ninh là vợ hợp pháp a, anh có muốn cưới thêm hai, ba bà vợ thì bọn họ cũng nhỏ hơn Lâm Ninh.
Cô ở Hoa Viên này là chủ, cương vị cao nhất, phải gọi là “Bà lớn” mới hợp.
“Bây giờ anh phải gọi em là bà lớn mới đúng, sau này…” Nghĩ đến chuyện ấy, trái tim chợt nhói lên, Lâm Ninh bậm bậm hai cánh môi, đôi mắt ủy khuất sụp xuống.
“Sau này ấy… Anh có muốn cưới thêm vợ thì em vẫn là vợ lớn, khi mà có bà hai bà ba thì anh phải gọi em là bà cả.”
Lâm Ninh bị ảnh hưởng từ cha Lâm, cô không có khái niệm tốt về đàn ông chung thủy, Lâm Ninh mặc định nghĩ đến chuyện sau này sẽ có người khác xuất hiện trong cuộc hôn nhân này.
Bởi dù sao thì… Lâm Ninh và Phàm Dương không yêu nhau.
Đây là liên hôn, hôn nhân không tình cảm, chuyện người khác nhúng chân vào là lẽ thường tình.
Huống hồ gì so với cha của cô, Phàm Dương còn đào hoa hơn rất bội, dù anh đã kết hôn đi nữa, các cô gái vây quanh anh không ít, bọn họ luôn tranh thủ cơ hội nắm lấy anh.
Lâm Ninh là vì quay ngược thời gian, không muốn những bi kịch tái diễn lại cho nên mới phát sinh chuyện với anh, thật thì sau khi quay ngược trở về.
Cảm giác Lâm Ninh dành cho Phàm Dương rất hỗn độn, nói yêu cũng không phải mà nói thích cũng không đúng.
Nó chỉ là một cảm giác xao xuyến ở lòng ngực, nhất là những khi anh ghẹo cô, những khi ở cùng với anh, trái tim Lâm Ninh cũng có loạn nhịp, nghĩ đến những ôn nhu dịu dàng anh dành cho cô, Lâm Ninh sẽ không tự chủ được gò má đỏ hồng.
Đó là về bản thân Lâm Ninh, còn Phàm Dương, cô không rõ cảm giác của anh dành cho cô.
Lâm Ninh không có nói đùa, ghế bà Phàm này của Lâm Ninh rất lung lay.
“Em nói anh biết, sau này anh có cưới thêm ai khác… Tuy là em không cản, nhưng mà…” Càng nghĩ đến, Lâm Ninh càng cúi mặt xuống, hàng mi rũ xuống che đi đôi mắt ẩm ướt, hai tay yếu ớt níu chăn trước ngực.
Cô không muốn bản thân sẽ rơi vào số phận của mẹ, giọng nói trở nên nghẹn.
“Em không có cấm anh cưới thêm vợ nhỏ, nhưng mà em là vợ lớn, anh có cưới thêm vợ thì ngôi bà Phàm này cũng là của em, em là lớn nhất ở Hoa Viên.”
Chuyện tương lai xa xôi, Lâm Ninh phải giữ trước cho bản thân con đường an bình, khi