Lâm Ninh bị ghẹo đến bùng bùng bốc khói, ngược lại Phàm Dương cười sảng khoái vô cùng.
Tiếng cười trầm vang cùng âm thanh oai oái í á của Lâm Ninh làm cho bầu không gian trở nên náo nhiệt, không khí hạnh phúc ấm áp lan toả.
Phàm Dương chỉ ghẹo Lâm Ninh, không thật sự ra tay động thủ.
Mới đêm hôm trước ở bãi biển, đêm hôm đó đã nồng nhiệt quá mức, Lâm Ninh mới nghỉ ngơi được một ngày, vẫn chưa đủ tốt đến cùng anh [email protected] truồng làm chuyện người lớn, vậy cho nên anh chỉ ghẹo cô.
Anh vừa ôm vừa ghẹo, Lâm Ninh co rút trong lòng anh vùng vẫy như con cái mắc cạn, đùa nghịch đến mệt, Lâm Ninh chẳng thèm vùng vẫy nữa, nằm yên để không khí lưu thông.
Phàm Dương cũng buông cô ra, anh nằm nghiêng, cánh tay chống đỡ gương mặt nhìn bà nhỏ nằm ngửa hít thở.
Bàn tay kia đưa ra lau đi mồ hôi trên vần trán Lâm Ninh, chỉ ra ngón trỏ chọt vào bên gò má vẽ xuống chiếc càm nhỏ.
“Anh khó lắm mới nuôi em béo được một chút, em lại tập thể dục giảm cân, giảm mất cục nọng này của anh rồi sao?”
Cái nọng này đáng yêu như vậy, mất đi anh sẽ tiếc nuối lắm.
“Ninh nọng của anh mà.”
Lâm Ninh liếc mắt nhìn Phàm Dương, hôm nay anh còn đặt hẳn cho cô một cái biệt danh, còn là biệt danh mà La Anh hay dùng để đấu khẩu với cô.
Cánh môi nhỏ nhắn chề ra.
“Thế em hỏi anh, anh có thích bản thân anh mập lên không, ví dụ như mất đi mấy cái múi bụng đó, anh có thích không?”
“Không thích” Phàm Dương không do dự trả lời, trầm tư ngắm nhìn bà nhỏ, bởi bà nhỏ nhà anh rất thích cơ bụng, nếu anh mất cơ bụng thì bà nhỏ sẽ rất thất vọng.
Câu trả lời không ngoài dự đoán của Lâm Ninh, chẳng có ai lại muốn bản thân mình xấu xí cả, Lâm Ninh cũng thế thôi a, cô không thích mình mập lên.
Hơn nữa là… Chồng của cô tuấn tú như vậy, lịch lãm như vậy! Cô lại mập mập mỡ mỡ, Doãn Linh còn bảo là cô “Tròn trịa”, Lâm Ninh không thể chấp nhận nha.
“Đấy, anh cũng không thích anh xấu xí mà, em cũng vậy thôi, em không muốn mình mập, như vậy xấu lắm.”
Còn chưa nói đến, xung quanh anh còn có biết bao người xinh đẹp, biết bao bóng hồng dòm ngó anh, đúng lý ra Lâm Ninh phải ngày càng xinh đẹp hơn.
Xinh đẹp đến mức mà anh chẳng thể nhìn người khác nữa, lý nào mà lại xấu xí hơn chứ!
Phàm Dương đăm chiêu nhìn Lâm Ninh chề môi phồng má, mắt đẹp giận dỗi trừng trừng anh.
Tay anh lại véo gò má thịt, âm thanh ấm áp mang theo ý cười, biết rõ cô lo lắng sâu xa.
“Em có thế nào cũng đẹp.”
“Thôi đi, lời mật ngọt đầu môi mấy gã đàn ông, ai mà tin cho được” Lâm Ninh càng chề ra cái mỏ nhọn, miệng anh thì nói ngon bảo ngọt như vậy, lỡ như cô thật sự phát phì lên, lúc đó anh lại đi cặp kè với chân dài thon gọn, ha, chuyện đời mà, ai biết được chứ.
“Sẽ chết người đó, không được tin.”
Lâm Ninh lại liếc mắt đẹp lên, thành thật nói.
“Làm sao tin được lời anh chứ, lỡ như mà em béo lên, từ trên xuống dưới chỉ toàn thịt với mỡ, lúc đó anh sẽ không thích em, anh cặp kè với cô chân dài eo thon nào đó rồi em biết làm sao? Đâu có ai biết chắc được ngày mai đâu, lúc đó em mập mỡ xấu xí, anh không thích em nữa thì thiệt hại chính là em, vừa bị bỏ rơi vừa xấu xí.”
Ánh mắt Lâm Ninh trừng trừng, nói đến mấy đoạn lại liếc dọc liếc ngang, cái miệng càng nói càng nhọn ra.
Phàm Dương đăm chiêu nhìn bà nhỏ biểu thị rất thành thật, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng, giống như anh đang đắm chìm vào một khoảng không chỉ có Lâm Ninh.
Anh nhìn người khác, lúc nào cũng phải đề phòng, lúc nào cũng ở trong tâm thế hoài nghi.
Anh nhìn cô, ánh mắt chỉ có dịu dàng mê say, không có một sự đề phòng nào.
Bởi cô không có mưu đồ tính toán trên người anh, cô rất ngây ngô.
Thành thật bày tỏ rằng sợ bản thân xấu xí thì anh sẽ không thích cô, cảm giác giống như việc anh không muốn mất cơ bụng bởi vì cô thích cơ bụng.
“Anh nói thật, Ninh Nọng nhà anh lúc nào cũng đẹp” Phàm Dương nhẹ cất lên một âm trìu mến đánh tan lo lắng xa vời của Lâm Ninh.
Cô đang thao thao giảo hoạt, âm thanh trìu mến làm cho cái miệng ngừng lại, ánh mắt cũng không còn nghi hoặc nữa, dịu xuống nhìn anh, dò hỏi lại một lần.
“Thật?”
Anh thật sự nghĩ cô có thế nào cũng đẹp sao? Nếu là vậy… Trái tim cô sẽ lập tức mở trẫy hội ăn mừng.
Lâm Ninh tròn xoe mắt mong chờ câu trả lời.
Phàm Dương nâng lên nụ cười dịu dàng, ánh mắt trìu mến nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm Ninh, cái nhìn chính trực vào mắt.
Khoảnh khắc mắt giao nhau, không có lời nói nào có thể thay thế nữa.
Ánh mắt dịu dàng chỉ có hình bóng cô, đây là câu trả lời xác thực nhất.
“Oa, em lại đẹp như thế a” Lâm Ninh chúm chím môi cười, hai mắt chớp chớp chớp, cái miệng lại chu ra.
“Đúng là không uổng công Thành An ưu ái ban cho em danh hiệu để nhất mỹ nhân, em đẹp đến mức mà trong mắt ông Phàm lừng danh chỉ có mỗi em thôi, oa oa, ngại quá ngại quá, thật là ngại quá.”
Hai tay Lâm Ninh vỗ vỗ hai bên gò má, nhìn anh rồi lại chớp chớp mắt, chúm chím môi nhỏ nhọn ra.
“Em đúng là không có gì ngoài xinh đẹp hết ha, chẹp, con bé này, thật là kỳ cục, chỉ biết xinh đẹp thôi hà.”
Phàm Dương nhìn Lâm Ninh tự xoa tự thưởng, tự tin đến mức gần như leo lên nóc nhà rồi, trông cô vừa đáng yêu lại vừa nghịch ngợm.
Cái miệng cứ vểnh vểnh khiến anh chỉ muốn hôn một cái, bạc môi nhếch cao một chút trở nên rất tà nịnh.
“Phải, em không có gì ngoài xinh đẹp hết.”
“Đó đó, con bé này nè, chỉ biết xinh đẹp!” Lâm Ninh vểnh mặt, tay vỗ vỗ vào gò má ám chỉnh bản thân.
“Ừ” Phàm Dương gật gật đầu, tấm tắt khen thêm.
“Nên dù có không mặc quần áo, [email protected] truồng như sâu nhộng cũng rất xinh, kể cả khi mếu máo khóc lóc nức nở, mồ hôi lấm tấm