Đuổi ba tên thân cận ra ngoài, Lục Tiến buông Doãn Linh ra, khó hiểu hỏi.
“Em đến đây làm gì? Người này có quan hệ gì với em?”
Doãn Linh hít hít cái mũi, đôi mắt ngập nước mắt, hai tay run rẩy nắm chặt áo khoác, xoay về nhìn Chu Quốc Duy.
Cô nhích người né qua vũng máu, vòng qua bên kia ngồi ở vị trí không có máu, ở trước mặt Chu Quốc Duy, Doãn Linh vung lên bạt tay, dùng lực giáng xuống.
Chát.
Doãn Linh hạ bạt tay về phía ngược lại.
Chát.
Lại vung lên bạt tay.
Chát.
Hạ xuống.
Chát.
Vung lên.
Chát.
Lại lần nữa hạ xuống.
Chát.
Sáu cái tát liên tục giáng qua giáng lại hai gò má Chu Quốc Duy, lòng bàn tay Doãn Linh đỏ bừng đau rát, đánh đến chính bàn tay cô cũng phát đau, cô xoay người, hai tay yếu ớt nắm lấy súng lục màu bạc trên tay Lục Tiến, hai bàn tay nhỏ nhắn nặng nề nắm súng lục chĩa về phía lồ ng ngực Chu Quốc Duy.
Đôi mắt cô trừng to, con ngươi ngập trong nước mắt nhìn hắn.
Từng loạt ký ức khủng khiếp bủa vây, ngón tay Doãn Linh hạ xuống cò súng, hai tay run rẩy khiến cho đầu súng hướng về phía hắn cũng phát run.
Súng lục trong tay Doãn Linh run rẩy, mặt mũi Doãn Linh đỏ bừng, hít thở loạn, nước mắt rưng rưng rơi xuống, đôi mắt ướt nhoè đỏ hoe nhìn Chu Quốc Duy, môi miệng bậm chặt lại.
Sau sáu cái đánh rát bỏng hai gò má, khoé môi Chu Quốc Duy bị rát rỉ máu, hắn phì ra tiếng cười, ngẩn đầu thì súng đã chĩa về phía hắn.
Đầu súng run rẩy, Chu Quốc Duy nhìn gương mặt phẫn nộ của Doãn Linh, trong đôi mắt cô là phẫn uất giống như đã căm thù từ rất lâu.
Chu Quốc Duy không hiểu biểu tình trong mắt Doãn Linh, hắn và cô chỉ lần đầu gặp mặt, vì sao cô lại phẫn nộ như thế, ánh mắt ấy kia là tận cùng của thù hận.
“Ha…” Hắn rít ra một tiếng, mắt liếc lên, đăm đăm nhìn vào con ngươi đỏ hoe của cô, nhếch ra nụ cười khó hiểu.
“Cô tại sao lại hận tôi như vậy?”
Ánh mắt tận cùng ấy giống như Chu Quốc Duy đã đắc tội từ lâu với cô, không phải chỉ mới đây, còn nữa… Hắn lại nói.
“Cô rốt cuộc là ai? Tại sao cô biết rõ tôi như vậy?”
Hai thân phận của hắn trước giờ chưa hề lộ ra, đến cả Lâm Ái Mỹ cũng chỉ biết hắn là Chu Quốc Duy, không biết về thân phận Trình Quốc của hắn.
Người con gái trước mặt lại biết cả hai, thậm chí còn vô cùng căm phẫn, rốt cuộc hắn đã đắc tội gì với cô? Trong khi hắn chỉ mới gặp cô một lần.
“…” Doãn Linh mở lớn mắt, hai mắt cay rát như có dòng dung nham ứa ra, tay cô run rẩy cầm súng chĩa về phía hắn, môi khô lưỡi đắng nghiến chặt.
“Tôi hận anh.
”
“Tôi đã làm gì?” Chu Quốc Duy nhìn nồng súng, nhìn gương mặt đẫm nước mắt, không hiểu hỏi.
“Tại sao cô lại hận tôi?” Hắn không rõ vì sao cô lại có ánh mắt hận thù như thế, không rõ hắn đã làm gì khiến cho ánh mắt ấy đầy rẫy khổ đau.
Doãn Linh mím chặt môi.
Cô phải giết hắn, phải giết hắn.
Phải diệt trừ hắn, hắn là hiểm hoạ, hiểm hoạ cho cả cô, cả Lâm Ninh.
Phải giết…
“Đi chết đi…” Doãn Linh run rẩy đến mức giọng nói chỉ là âm gió thều thào, lồ ng ngực nặng nề phập phồng lên xuống khó khăn hít vào từng hơi.
Cô muốn giết hắn, nhưng tay Doãn Linh không còn lực nữa, đầu ngón trỏ không đủ dũng cảm hạ xuống cò súng, trên ngực nặng trĩu như vạn tấn cát đá đang đè, cô run lẩy bẩy như một con chuột ướt mưa đang dần dần bị tê cóng.
Lục Tiến nhìn thấy hành động của Doãn Linh, bất giác đau lòng, anh đỡ lấy đôi vai đang run bần bật của Doãn Linh, để lưng cô tựa vào một bên vai trấn an lại cơn run rẩy, tay kia nắm lấy súng trong tay cô, bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ cầm súng của Doãn Linh, ngón tay trỏ áp vào ngón trỏ phát run trong khung cò.
“Em muốn hắn chết hay không?” Lục Tiến dò hỏi.
Doãn Linh mím môi, nước mắt trực trào nóng như dòng máu rỉ ra từ trái tim, tê tái dâng trào, miệng khô lưỡi cứng không thể cất ra âm thanh, chỉ thấy cô hít thở càng lúc càng nặng, mắt mở to phẫn uất.
“Hắn sống hay là chết, chỉ một chữ” Lục Tiến cầm tay cô, giữ tay cô ngừng run rẩy chĩa đầu súng về phía Chu Quốc Duy.
“…” Doãn Linh bậm chặt môi, răng cũng nghiến chặt, ấm áp từ lòng bàn tay Lục Tiến truyền vào tay cô, trước mặt là gã đàn ông cô hận đến tận cùng xương tủy.
Những mảnh ký ức tàn khốc về người đàn ông này vẫn luôn hiện hữu trong đôi mắt, cảm giác tuyệt vọng vào ngày cô đứng trên chiếc cầu sông Cửu, những thống khổ trôi lên làn mi, ứa ra nước mắt như giọt máu, Doãn Linh nhìn Chu Quốc Duy, môi vẽ ra một nụ cười thê lương.
“Chết…”
“Vừa hay, tôi cũng muốn hắn chết” Lục Tiến nhếch cao môi bạc, mắt quạ liếc nhìn, bàn tay kia đặt lên mái đầu Doãn Linh, kéo đầu cô tựa vào lòng ngực anh, bàn tay to từ mái đầu hạ xuống vần trán dừng lại ở đôi mắt Doãn Linh.
Tầm mắt Doãn Linh tối mịt, giây sau đó ngón tay trỏ của anh áp vào ngón trỏ của Doãn Linh ấn vào cò súng.
Đoàng.
Âm thanh xé toạc màn đêm, ngón tay Lục Tiến áp vào tay cô bóp cò thêm một lần nữa.
Đoàng.
Hai viên đạn, một mạng người.
Sau hai tiếng nổ súng, tay Doãn Linh hoàn toàn sụp đổ buông súng, Lục Tiến nắm lấy súng, nhét vào sau thắc lưng.
Doãn Linh như sợi bún thiêu mềm nhũng, cô mất sức chống đỡ, toàn thân mềm nhũng dựa vào ngực anh.
“Lão đại lão đại” Ba tên thân cận lại ầm ĩ chạy vào khi nghe tiếng súng.
Lục Tiến kéo áo khoác bao phủ kín phía trước của Doãn Linh, tay nắm lấy vải áo bị xé rách nằm trên sàn choàng lên đùi non trắng nõn, sau đó bế cô lên, bước chân rảo bước rời đi.
“Thu dọn đi.
”
Anh nói, ba tên thân hầu vội vàng phụng sự thu dọn hiện trường.
Lục Tiến ôm Doãn Linh vào trong xe, đưa cô đến căn hộ gần đây nhất.
Anh ôm cô đi vào căn hộ, đi vào phòng rồi mới thả Doãn Linh xuống giường ngủ.
Doãn Linh nằm xuống chăn đệm mềm mại, run rẩy cuộn tròn người lại, hai bàn tay ôm lấy hai đôi vai, cô không thể ngừng lại cơn run rẩy.
Lục Tiến ngồi bên giường, nhìn cô run lẩy bẩy tự ôm lấy mình cuộn