Phàm Dương kinh ngạc nhìn Lâm Ninh ngoan ngoãn uống hết tách trà gừng, gương mặt tuấn tú kinh ngạc như nhìn thấy sinh vật lạ.
Cô uống hết tách trà, cạn không còn một giọt nào.
Uống hết? Không phản kháng?
Phàm Dương từ ngạc nhiên đến nghi nhờ, ánh mắt thâm sâu khó lường nhìn cô gái ngồi ở sofa.
Lâm Ninh uống xong rồi, tâm trí đang tính toán phải nói chuyện không ly hôn với anh như thế nào.
Anh sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, sẽ nghi ngờ cô, trước đó cô đã bày đủ thứ trò, còn dùng cái mạng quèn này ra để ép anh ly hôn, bây giờ nói không ly hôn nữa, đằng ấy sẽ rất nghi ngờ, nếu anh hỏi cô lý do...!Lâm Ninh sẽ phải nên nói như nào nhỉ?
Tất nhiên không thể nói cô vừa mới trọng sinh trở lại, không muốn bi kịch cũ tái lặp, không muốn đánh mất anh vào tay Lâm Ái Mỹ.
Cô không thể nói như thế được, chuyện đó đối với những người không thật sự trải qua thì đều là chuyện hoang đường.
Bỗng nhiên lời nói của Doãn Linh phát ra trong tâm trí Lâm Ninh.
"Cứ đem cái xinh đẹp đấy đến gặp anh ta nói không muốn ly hôn, nếu mà đằng ấy không đồng ý thì cậu cứ trực tiếp ném người đàn ông đấy lên giường, dùng mị lực thu hút anh ta đi."
Cách này nghe có vẻ khả thi đó, gạo nấu thành cơm rồi thì cô sẽ có lý do không muốn ly hôn nữa.
"Nếu lên giường không được nữa thì dùng nước mắt, cứ khóc oe oe lên bảo không muốn ly hôn nữa, chắc chắn anh ta sẽ không ly hôn nữa."
À...!Rất rất khả quan, trước tiên dụ dỗ người đàn ông đó lên giường, lên giường rồi thì cô sẽ có lý do để không ly hôn nữa.
Trường hợp anh ăn sạch mà phủi mông, vẫn nhất định muốn ly hôn, cô sẽ dùng đến nước mắt khóc oe oe, như vậy khả năng cao anh sẽ không ly hôn nữa.
Lâm Ninh suy nghĩ, cánh môi bậm bậm lại.
Quan trọng là...!Làm sao đem được người đàn ông ấy lên giường ngủ đây?
Từ sau khi kết hôn, đêm tân hôn cô đã đóng chặt cửa không cho Phàm Dương vào, sau đó ngày nào cô cũng lẫn tránh anh, tránh đến mức anh nhận ra cô chán ghét anh mà chẳng còn về Hoa Viên nữa.
Bây giờ lại muốn trèo lên giường ngủ của anh, Lâm Ninh phải biết làm sao đây a?
Lâm Ninh liếc mắt lén nhìn về phía bàn làm việc, nhìn trộm Phàm Dương đang đọc tài liệu, ánh mắt chim ưng sắt bén tập trung vào thứ gì đó trông vô cùng cuốn hút, xương mũi, cánh môi, xương hàm...!Oa, làm sao có thể soái như vậy!
Làm sao có thể bưng người đàn ông hảo hảo soái đó lên giường đây?
Lâm Ninh suy nghĩ đến vò đầu bức tóc, tận dụng hết chất xám vắt ra tình huống có thể trèo lên giường của anh.
Lâm Ninh nảy ra một ý, đang vò đầu bức tóc thì vung vai thật uể oải, há miệng ngáp lớn thể hiện sự buồn ngủ vô cùng.
Phàm Dương mắt đọc tài liệu nhưng chú ý luôn đặt trên người Lâm Ninh, nhìn thấy cô đang chuẩn bị nằm ra sofa, anh hỏi.
"Em muốn ngủ sao?"
"Ừm" Lâm Ninh nằm dài ra sofa đáp "Hôm nay em ngủ cả ngày rồi mà vẫn buồn ngủ, chắc là do tác dụng phụ của thuốc rồi."
"Đừng ngủ ở đây" Phàm Dương nhắc nhở, cô vừa mới thoát chết một mạng, còn đi gió lạnh bây giờ mà ngủ ở chỗ này, sáng mai chắc chắn đổ bệnh.
"Em vào phòng kia mà ngủ" Anh nói.
Lâm Ninh nghe nói đến căn phòng nào đó, cô lật đật ngồi nhỏm dậy hỏi.
"Phòng kia nào?"
Phàm Dương đưa mắt nhìn về cánh cửa gỗ quý trên vách tường, Lâm Ninh nhìn theo mắt anh.
"Em được vào à?" Cô thắc mắc.
Phàm Dương nhúng vai tùy hứng.
"Nếu không thì em cứ nằm ngủ ở đó đi, rồi xem ngày mai có thể mở mắt nữa không?"
Đó sẽ là giấc ngủ vĩnh hằng, giấc ngủ ngàn thu.
Lâm Ninh lắc lắc đầu, cô may mắn lắm mới được sống lại, không ngu dại tự mình tìm đường chết, Lâm Ninh đứng dậy.
"Vậy em xin phép."
Lâm Ninh đi về phía cánh cửa, mở cửa phòng ra.
"Quào."
Trước mặt Lâm Ninh là căn phòng ngủ đầy đủ tiện nghi đến mức Lâm Ninh phải trầm trồ, chiếc giường ngủ, tủ quần áo, phòng tắm, tivi, mọi thứ đều rất đầy đủ, thảo nào anh có thể ở công ty 24/24.
Lâm Ninh không nghĩ nhiều, đóng cửa phòng lại liền trèo lên giường của Phàm Dương, lăn lộn trên chiếc giường mềm mại.
Lâm Ninh nằm trong chăn, trùm chăn kín mít đầu, trong chăn có mùi hương của Phàm Dương, Lâm Ninh không khách khí hít sâu vào một hơi tận hưởng cực kì thoả mãn.
"A~ Thơm quá đi a~"
Hành động của Lâm Ninh thật giống với một tên yêu râu xanh mê mẩn mùi hương của thiếu nữ, Lâm Ninh núp trong chăn cười khúc khích, lát nữa khi anh vào phòng, cô thật sự sẽ hoá thành yêu râu xanh giở trò với thân thể thiếu nam của anh.
Oaa, vóc dáng cao to như vậy, bắp tay lực lưỡng như vậy, dưới lớp áo kia chắc chắn có sơ múi!
Chắc chắn! Rất nhiều sơ múi!
Lâm Ninh không tham lam tám múi, chỉ cần đủ sáu múi là được rồi.
Chợt nghĩ, Lâm Ninh có nên cởi sẵn quần áo nằm trên giường không nhỉ?
Hay là cởi hết quần áo rồi nằm trên giường giống như miếng thịt sashimi [email protected] trụi trên bàn chờ đợi người đến xơi vậy, Lâm Ninh suy nghĩ kỳ hoặc, đầu mọc ra một đám mây chứa hình ảnh khi Phàm Dương đi vào phòng nhìn thấy cô [email protected] trụi trên giường.
"Á á á đồ quỷ kỳ cục!"
Lâm Ninh tự suy nghĩ rồi thét lên, lắc đầu mãnh liệt xua đi đám mây đen tối trên đầu.
Có mưu đồ là vậy, nhưng nghĩ đến chuyện sẽ làm chuyện người lớn với Phàm Dương, Lâm Ninh không khỏi ngượng chín mặt, nghiêm túc nghĩ đến chuyện đó đầu liền bốc khói, mặt đỏ bừng như chiếc ấm đun nước sôi ùng ục kêu e é.
Nói gì thì nói, cô sống hai