Bà nội vội vàng bảo người hầu gái chuẩn bị một ly trà giải rượu, mọi người bắt đầu bữa tiệc trong khi Lâm Ninh ngà ngà say, cô bám vào cánh tay anh như ôm chiếc gối, lâu lâu lại dụi vào cánh tay hít hít ngửi ngửi như một đứa trẻ.
Mùi của anh xoa dịu tâm trí đang quay cuồng trong cô, Lâm Ninh ngồi yên ôm cánh tay Phàm Dương như thế trong suốt bữa ăn.
Thọ tiệc này là một dịp tốt đại gia đình tụ họp, mọi người hàn huyên một hồi, đa phần nói những chuyện gia đình.
Chỉ có bọn họ nói, Phàm Dương chỉ góp mặt dùng bữa, vừa ăn vừa đút đồ ăn cho Lâm Ninh.
Lâm Ninh tâm trí mơ hồ, trà giải rượu giúp cô kéo lại một chút ý thức, ngoan ngoãn nhai đồ ăn lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Đầu tiên là Phàm Chí Viễn, ông nói về chuyến đi du dịch gia đình vừa qua ở châu âu.
Kể về chuyến du lịch gia đình khắp châu âu, đến rất nhiều nơi xinh đẹp, chụp được rất nhiều hình ảnh, ông còn khoe hình cho mọi người xem, hình ảnh nào cũng là cả gia đình lớn nhỏ vui vẻ tươi cười.
“Du lịch gia đình như thế này thật sự rất thú vị, cha mẹ tranh thủ thời gian được thì cùng gia đình bọn con đi” Phàm Chí Viễn nói với ông bà nội.
Ông nội cười to, trả lời.
“Thôi, già cả rồi nên cũng chẳng muốn đi đâu xa xôi.”
Bà nội cũng một ý với ông, nhìn con trai lớn đáp.
“Mẹ biết con có ý tốt đưa cha mẹ đi chơi, nhưng mà già cả rồi con ạ, không muốn đi đâu xa xôi.”
“Thế thì đi du lịch ở trong nước cũng được, nước mình đẹp nhất là Đài Tây Bắc, cha mẹ có thời gian thì đi cùng chúng con” Phàm Chí Viễn vẫn không từ bỏ mong muốn cùng ông bà đi du lịch.
“Haha, được được” Ông nội tùy tiện đáp ứng, nếu không con trai lớn sẽ nói mãi vấn đề này.
“Mấy hình ảnh gia đình này tuy đơn giản như vậy nhưng quý lắm” Phàm Chí Viễn cầm bức ảnh gia đình, mắt già đột nhiên lại liếc sang phía Phàm Dương.
“Đơn giản như vậy nhưng có một số người muốn chụp cũng không được.”
Nụ cười trên gương mặt ông bà nội khựng lại, đổi lại những người con kia lại che miệng cười cười rất thích thú, giống như làm được chuyện vui kì thích mà che miệng cười cợt.
Lâm Ninh đang ủi ủi cánh tay của Phàm Dương làm nũng, miệng nhai nhai đồ ăn chợt ngừng bởi câu nói của Phàm Chí Viễn.
“Người có tài giỏi đến mấy, nhưng nói ra cũng có chuyện thua kém người ta” Phàm Chí Viễn vẫn liếc nhìn Phàm Dương, nói ra mấy lời chế giễu.
Phàm Dương lại chẳng nhìn về phía đó, chỉ chú ý đút một miếng thịt cho bà nhỏ, Lâm Ninh há miệng ăn, hai tay câu chặt cánh tay của anh, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Phàm Chí Viễn đang mượn chuyện này nói chuyện kia.
Phàm Chí Viễn xoay về em gái Phàm Huệ, đầu lông mày nhếch lên.
“Tính ra thì cũng tội nghiệp ha.”
Phàm Huệ nhúng vai, gương mặt trung niên đã có nếp nhăn thản thiên tiếp chuyện.
“Tội thì tội nhưng người ta tính ra cũng có tài, không nghe báo chí nói gì sao, báo chí nói người ta một tay nuôi cả Phàm gia này, xem những người khác trong Phàm gia trở thành kẻ vô dụng ăn bám.”
Phàm Huệ thấp giọng nói, ám chỉ nói đến những bài báo về Phàm Dương và những người trong Phàm gia.
“Nói không chừng không lâu nữa báo chí sẽ biến chúng ta thành những người bất tài vô dụng, tâng bốc ai kia tài ba nuôi sống những kẻ vô tài này.”
Những người trên bàn ăn liếc mắt nhìn về Phàm Dương, anh vẫn chỉ tập trung lột ra một con tôm đỏ mọng, đưa đến cái miệng nhỏ đang nhai nhai của Lâm Ninh, hoàn toàn không chú ý.
Phàm Thiệu, con trai của bà Phàm Huệ ngồi ở phía dưới nói lớn.
“Mẹ à, mẹ có nói thì họ cũng chẳng để ý đến đâu, người không có dạy thì hiểu cái gì chứ?”
Phàm Huệ chỉ đành thở dài.
“Thì vậy.”
“Bỏ qua chuyện này đi” Ông nội vội chuyển chủ đề, con gái út Phàm Phương lại cất giọng.
“Tôi không rõ tài giỏi đến thế nào, nhưng nói gì thì nói, hồi trước sống ở đây cũng là do nhà chúng ta nuôi lớn, dù không được dạy dỗ kĩ lưỡng thì cũng phải biết tình biết nghĩa một chút.”
Phàm Hiếu nghe xong bật cười, nhớ đến chuyện cách đây không lâu.
“Thôi đi, đằng kia thì có biết nghĩa biết tình gì, tôi đề cử cháu vợ của tôi vào vị trí kế toán trưởng của C.A thì đã bị đằng ấy thẳng tay gạch tên loại bỏ đấy.
Cháu họ của tôi tốt nghiệp đại học nổi tiếng, tài giỏi tri thức là thế đấy, thế mà đằng ấy có nể tình gì đâu a.”
“Con bé vì chuyện đó mà đau lòng mãi” Người vợ cạnh bên Phàm Hiếu lộ ra nét mặt buồn bã.
“Anh thông cảm đi, người ta không có được dạy dỗ tốt, con không cha không mẹ thì chẳng thế, cháu vợ anh đã là gì với cháu của tôi, vừa mới bị đuổi ra khỏi B.A đấy” Người thứ út, Phàm Phương nói, nhắc lại sự kiện vừa mới xảy ra.
“Thanh lọc toàn bộ nhân viên của B.A, đuổi không biết bao nhiêu nhân viên, người ta chỉ thấy tiền thôi, trong mắt chỉ thấy lợi chứ có biết nghĩa tình là gì.”
Phàm Phương dứt lời, Phàm Dương cầm khăn giây lau miệng cho Lâm Ninh, ánh mắt dịu dàng không một gợn sóng vỗ hỏi.
“No chưa?”
“…”
Thái độ thờ ơ khiến cho những người trong Phàm gia chỉ có thể mở to mắt, miệng há hốc cười khẩy.
“Xem xem, đúng là đâu có xem chúng ta ra thứ gì.”
“Lại chẳng thế, người ta giờ quyền cao đức trọng quá, một thân gánh vác cả gia đình này mà.”
Mấy lời bọn họ nói, Lâm Ninh đang ngà ngà say cũng bừng tỉnh, bởi cô nghe không lọt nữa, ấy thế mà Phàm Dương lại rất bình thản.
Gương mặt anh không một tia giận dữ, ánh mắt bình yên như mặt nước, có lẽ anh đã quá quen với những lời này, thế nên mới chẳng phiền để tâm nữa, những lời kia còn chẳng đáng để tâm bằng việc chiếc bụng của cô đã được lấp đầy chưa.
Lâm Ninh gật gật đầu biểu hiện đã ăn no rồi, buông ra cánh tay Phàm Dương, nghịch ngợm nhìn anh, nhoe ra nụ cười tít mắt, cô ngồi ngay ngắn lại, hướng về phía ông bà nội đang rất căng thẳng.
“Ông nội có biết con đỉa hút máu không ạ?”
“Sao đột nhiên con lại hỏi như vậy?” Ông nội đang đau đầu, nhìn cháu dâu đáng yêu, đầu lông mày thư giãn một chút, thắc mắc câu hỏi kì lạ kia.
“Hồi trước cháu từng nghe một câu chuyện về con đỉa, ông