Khi Lâm Ninh vừa ra khỏi nhà, Bác Lý đã gọi thông báo cho cậu chủ về việc cô chủ đi ra ngoài.
Phàm Dương ra khỏi phòng họp, nghe điện thoại thông báo của bác Lý.
“Đi về Lâm gia à?”
“Vâng, cô chủ bảo về thăm nhà một chuyến, vừa rồi có cô lớn nhà họ Lâm ghé sang chơi, xong rồi hai cô ấy đi cùng nhau.
”
“Ai cơ?” Phàm Dương chau lại đầu lông mày.
“Cô lớn nhà họ Lâm ấy ạ, Lâm Ái Liên, cô ấy ghé sang hỏi một số việc về Lâm Ái Mỹ, hai cô ấy hàn huyên một lúc rồi quyết định cùng về Lâm gia.
”
“Ừ” Phàm Dương gật gật đầu, nghe qua không có gì đáng lo lắng, anh cúp máy.
Vừa vặn cúp máy xong, điện thoại nổi lên dòng chữ Lục Tiến.
Phàm Dương ấn nghe máy, vừa vặn kề điện thoại lên lỗ tai, còn chưa kịp lên tiếng.
“Hãy nói với tôi là vợ cậu chưa có đi theo cô lớn nhà họ Lâm đi.
”
Phàm Dương chau đầu lông mày nghi hoặc, khoé môi mím lại, ngữ điệu này của Lục Tiến thường mang đến tin không tốt, anh đáp.
“Đi rồi, sao vậy?”
“Mẹ kiếp” Lục Tiến phát lên tiếng chửi, giọng nói oai oái từ điện thoại vang ra.
“Cô chị đó đã tìm thấy Lâm Ái Mỹ rồi, cô ta đến bắt vợ cậu đi đấy, cậu nghĩ xem cô ta sẽ làm gì? Mẹ kiếp, đã bảo cậu giết quách cô ả Lâm Ái Mỹ đó rồi.
”
“Cậu nói cái gì?” Phàm Dương căng thẳng hỏi lại.
“Tôi vừa mới nhận được thông báo từ đàn em thôi, vốn định sang chỗ cô ta ra tay dập bỏ trước, ai ngờ cô ta nhanh tay hơn đã bắt vợ cậu đi rồi” Lục Tiến phiền tức đáp.
“Tôi gửi định vị cho cậu, nhưng cậu cũng đừng nên bức dây động rừng đấy, Lâm Ái Liên tính toán tốt lắm, thuê hẳn một bang đội của Tam Bang phòng vệ, bọn họ có đến mười mấy người, cậu đừng manh động, mạng vợ cậu đang nằm trong tay cô ả.
”
“Được rồi.
”
“Trước mắt thì cứ đến địa chỉ tôi gửi, tôi gặp cậu ở đó rồi tính đến chuyện cứu vợ cậu thế nào.
”
Phàm Dương vội vàng rời khỏi tầng lầu đó, đi lên phòng làm việc cầm lấy áo khoác, mở tủ kín trong phòng ngủ cầm lấy khẩu súng bạc.
Lái xe rời khỏi Hafam, chiếc xe như ma đuổi lao đến địa chỉ của Lục Tiến gửi đến.
…
“Lâm Ninh” Lâm Ái Liên kêu gọi.
Lâm Ninh ngồi gục trên ghế, hai tay bị trói vào sau lưng ghế, hai chân bị trói vào hai chân ghế, vì thuốc mê mà gục xuống.
Lâm Ái Liên gọi lớn.
“Lâm Ninh.
”
Lâm Ninh mơ hồ nghe thấy người kêu gọi, nhưng cô không thể tỉnh được, thần trí mê man lôi kéo Lâm Ninh vào cơn vô thức, mi mắt hoàn toàn không mở nổi.
Lâm Ái Liên cầm thao nước lạnh ngắt, tạt thẳng vào mặt Lâm Ninh.
Xào.
Nước lạnh hắt thẳng vào mặt, chảy rào rào xuống sàn, nhuộm ướt cơ thể Lâm Ninh.
Nước lạnh đánh tỉnh cơn mơ hồ của Lâm Ninh, nước tạt vào mũi, Lâm Ninh ho sặc mấy cái mới đủ tỉnh táo trở lại.
Cảm giác thân thể không cử động được, hai tay ở sau lưng ghê cọ nguậy cạ vào dây thừng, hai chân bị trói chặt vào hai chân ghế, Lâm Ninh hoàn toàn bị trói buộc vào chiếc ghế.
Cô ngẩng lên nhìn Lâm Ái Liên, không hiểu chuyện gì, nước lạnh tại lên người và giữa mùa đông lạnh đến cắt da cắt thịt, Lâm Ninh rùng mình, môi miệng tái miết.
“Chị… Chị Liên?”
“Ồ, em gái tỉnh rồi” Lâm Ái Liên thốt lên, ném chiếc thao xuống sàn nhà phát ra âm thanh xoảng xoảng.
“Chắc là đang thắc mắc tại sao chị lại trói em lại đúng không?”
“…” Lâm Ninh khó chịu nhìn Lâm Ái Liên, cô ta đảo một vòng xung quanh chiếc ghế một cách suy tư.
“Chồng của em đó, đã hại em gái của chị, thế nên chị mới bắt em trói lại, chồng của em dám làm hại đến bảo bối của chị, thế thì chị cũng phải đối xử đặc biệt với bảo bối của chồng em” Lâm Ái Liên chỉ ngón trỏ xinh đẹp về phía Lâm Ninh.
“Chính là em đó.
”
Lâm Ninh nghe xong càng thêm khó hiểu.
“Chị nói gì vậy, chồng em hại em gái của chị?” Lâm Ninh cho rằng bản thân nghe lầm.
“Đúng vậy” Lâm Ái Liên nhúng hai vai, bộ dạng thờ ơ nghiêm lại, ánh mắt chau chặt lên người Lâm Ninh.
Bàn tay vung lên, gián xuống gương mặt Lâm Ninh.
Chát.
Gương mặt Lâm Ninh nghiêng một bên, gò má tê buốt dâng lên cơn đau ê ẩm.
“Tao nói là chồng mày, là chồng mày hại em gái tao.
”
Sắc mặt Lâm Ái Liên biến đổi, khẩu khí cũng thay đổi quát lớn.
“Mày… Mày biết chồng mày đã làm gì em gái tao không?”
Gò má Lâm Ninh tê rần, cái tán trời gián đến ván đầu, đầu óc loạn xạ một hồi, da thịt đỏ ửng, hằn rõ vết đỏ hình bạt tay của Ái Liên.
Khó khăn xoay đầu lại, Lâm Ninh thở ra một hơi nặng trĩu.
“Làm… Làm gì?”
Lâm Ái Liên như bị chọc vào điểm phẫn nộ, mắt trợn to, gằn giọng quát lớn.
“Nó bị hãm hiếp, còn bị cắt lưỡi, đến cả mắt cũng bị móc đi, tất cả là do chồng mày.
”
“…” Lâm Ninh chau lại đầu lông mày, giống như nghe chuyện khôi hài.
“Chị có thể nói cái gì đó hợp lý hơn được không?”
“Không tin đúng không?” Lâm Ái Liên cũng bật cười, bởi vì chính bản thân Lâm Ái Liên cũng từng không dám tin.
“Tao cũng không tin đấy Lâm Ninh, rốt cuộc em tao làm cái gì với mày? Mày lại dùng chồng mày bạc đãi em gái tao như vậy? Dù em gái tao có ý nghĩ khác với chồng mày, nó cũng chưa làm gì khác, tại sao mày lại làm như vậy với em tao?”
Chát.
Lâm Ái Liên lại gián xuống một bạt tay, bạt tay tát lên gò má còn lại.
Lâm Ninh nghiêng mặt, đầu tóc ướt nhèm rũ xuống, bết dính lên gò má.
Hai cái tán đau điếng khiến cho đầu cô ong ong, đau đến cay mắt.
“Lâm Ninh, rốt cuộc Ái Mỹ đã làm gì mày, tại sao mày lại dám đối xử với em gái của tao như vậy?”
Lâm Ái Liên chất vấn, giọng nói điên tiết, mắt trợn đến hằn ra tơ máu.
“Từ bé đến lớn Ái Mỹ nào có bạc đãi mày, thậm chí con bé còn cứu mạng mày! Mày quên ai đã cứu mày sao? Cái mạng này của mày là em gái tao cho mày, mày lại dùng oán báo ân?”
Lâm Ninh xoay mặt lại, hai cái đánh đau làm cho đầu Lâm Ninh choáng váng, khoé miệng bị rách tứa máu.
“Mày không tin đúng không?”
Lâm Ái Liên xoay người, bước đi ra ngoài, vài giây sau Lâm Ái Liên dắt tay một cô gái đi vào.
Xuất hiện trong mắt Lâm Ninh, gương mặt Lâm Ái Mỹ tồi tàn đầy vết sẹo, hai hốc mắt sâu hoắc không có con ngươi, thân thể gầy nhom trong chiếc váy màu ngà, cánh tay đến đôi chân chỗ nào cũng có vết sẹo.
Lâm Ninh mở to mắt, không dám tin vào đôi mắt của mình, cô khẽ gọi người kia.
“Lâm Ái Mỹ?”
“A…” Lâm Ái Mỹ nghe thấy giọng Lâm Ninh mà giật mình, hai tay bám lấy cánh tay Ái Liên, gương mặt sợ hãi trốn tránh.
Lâm Ái Liên nắm tay Lâm Ái Mỹ