Cô đứng sững trước cửa, bốn mắt nhìn nhau, ở trong mắt anh cô nhìn thấy được toàn bộ sự nôn nóng cùng lo lắng.
Nhìn người phụ nữ vừa mới tắm xong đứng trước cửa, thần sắc Duệ Dạ cũng ngẩn ra một chút, chẳng qua giây phút ngẩn ngơ ngắn ngủi này, đã bị giọng nói trong điện thoại đánh tan.
Thịnh Hạ biết người phụ nữ bên đầu kia là ai, cánh môi cô khẽ động, chỉ là chưa kịp nói ra lời nào.
Đã nghe được: "Viện Tuyết bị tai nạn xe, cô nghỉ ngơi trước đi.
"
Rồi sau đó, áo khoác cũng không kịp lấy, chuẩn bị vội vàng rời đi.
Trong giây lát, Thịnh Hạ cũng không biết chính mình nghĩ cái gì, cô chạy theo, từ phía sau ôm chặt lấy anh, "Đừng đi mà! ! "
Cô nói: "Thịnh Viện Tuyết có cha mẹ, có người thân bạn bè đều ở Tứ Phương Thành cả, cô ta sẽ không có việc gì! !.
Ở lại đi, được không?"
Cô ta có nhiều người quan tâm như vậy, nhưng em chỉ có anh.
Chắc chắn anh không biết được đã bao lâu rồi anh chưa về nhà.
Nhưng, cô không giữ được anh, bởi vì tâm của anh, căn bản không đặt trên người cô.
Chớp mắt ở lúc cánh cửa đóng lại, toàn thân Thịnh Hạ dường như mất hết sức lực, lảo đảo lui về phía sau.
Cô giữ chặt giá giày ở huyền quan, cô đơn cười cười: "! !.
Lại thêm 5 tháng 3 ngày.
Mười năm! !.
Em đã đuổi theo bước chân của anh mười năm, bò lên vị trí tổng giám đốc Duệ Thị, anh vẫn không nhìn thấy em! !.
"
Em rõ ràng ở bên anh gần như vậy.
Ở công ty, em là tổng giám đốc khôn khéo có năng lực, có thể vì anh mà tranh giành thương trường.
Ở nhà, em là người vợ kiên nhẫn đợi anh về nhà, có thể vì anh mà giặt giũ nấu nướng.
Đến chừng nào, anh có thể quay đầu liếc mắt nhìn em một cái?
Liếc mắt nhìn cô một cái.
Có lẽ anh sẽ phát hiện, hoá ra! !.
Thịnh Hạ cũng rất tốt.
! ! !
"Cậu đã thấy thứ tớ gửi chưa? Điện thoại vừa kết nối, Tô Giản Thù nói thẳng.
Thịnh Hạ nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, cũng không nói lời phía sau.
Trái ngược với sự lạnh nhạt của cô, Tô Giản Thù đầu bên kia ước không thể nghiến chặt răng, "Dính dáng tới người Thịnh gia thì sẽ không có chuyện gì tốt, bọn họ đã nói nếu không huỷ hoại cậu đến cùng sẽ không bỏ qua cho cậu, cậu sẵn sàng chịu đựng như thế này mãi sao?"
Thịnh Hạ buồn bã nhìn ngoài cửa sổ một khoảng đen như mực, thấp