Tiêu Tễ Phong nhìn Thịnh Hạ ở phía xa đang bị một đám người vây quanh, mày kiếm nhíu lại.
Điện thoại bị hất văng nên trong lòng Thịnh Hạ rất khó chịu, một khắc khi nhìn thấy hắn, liền cảm thấy yên tâm, còn gặp được người quen, cục diện này giải quyết cũng không lâu lắm.
"Tổng giám đốc Tiêu, anh đã tới!.
.
" Quản lý quán bar gương mặt tươi cười chào đón.
Thế nhưng Tiêu Tễ Phong chỉ nhìn ông ta một cái, lập tức đi nhanh về phía Thịnh Hạ.
Nhóm paparazzi giơ máy ảnh lên chuẩn bị chụp, lại không biết vệ sĩ từ đâu tới thu lại hết máy ảnh.
Tiêu Tễ Phong đứng thẳng trước mặt Thịnh Hạ, ngửi thấy một mùi hăng hắc, nghiêm giọng hỏi một câu: "Sao lại thế này?"
Thịnh Hạ chỉ vào chậu nước trên mặt đấy, liếc nhìn Phương Chỉ bên cạnh: "!.
Tai nạn.
"
Tiêu Tễ Phong: "Anh đưa em về.
"
Thịnh Hạ gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Phương Chỉ: "Đưa cô ấy về trước.
"
Tất cả paparazzi hay anti-fan bây giờ đều ước không thể cắn nát Phương Chỉ ra để nếm thử mùi thịt, có lẽ bởi vì một câu "Đồng bệnh tương liên" của cô ấy đã khiến Thịnh Hạ sinh ra một cảm giác kỳ lạ, cô cũng không phải là một người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng giờ phút này lại muốn giúp cô ấy một tay.
Không có ai khác hiểu rõ hơn ngoài Thịnh Hạ, khi một người cảm thấy tuyệt vọng, ngoài mặt có kiên cường thế nào, nếu có một người chấp nhận vươn tay ra với mình, dù không thể giúp đỡ tận tâm, nhưng dù sao! ! điều đó chứng minh cho cô thấy, cô cũng không phải là một người đơn độc bị thế giới lãng quên.
Xe dừng lại ở Minh Phẩm Cư, Thịnh Hạ tháo dân an toàn, "Chuyện ngày hôm nay cảm ơn anh.
.
"
Tiêu Tễ Phong duỗi tay ngăn lại động tác chuẩn bị xuống xe của cô, "Thịnh Hạ.
"
Thịnh Hạ xoay người.
Tiêu Tễ Phong chần chờ mấy giây, vươn tay ra hàng ghế sau lấy một túi quần áo đưa cho cô: "Bộ trang phục mới của tập đoàn Tây Hoa, vẫn chưa tung ra thị trường, em thử xem!.
Có cần sửa ở chỗ nào không?"
Thịnh Hạ cười cười nhận lấy, "Từ trước đến nay quần áo anh thiết kế tung ra thị trường đều bán chạy, em nào dám có ý kiến gì.
"
Hồi còn học đại học, Tiêu Tễ Phong đã được giới truyền thông ca ngợi là nhà thiết kế tiềm năng trong nước, hơn nữa anh còn mở một studio cá nhân, vài năm qua danh tiếng càng ngày càng vang xa, lúc nào cũng có thể dẫn đầu trào lưu.
Giới truyền thông đã từng hỏi nguồn cảm hứng thiết kế của anh tới từ đâu, anh chỉ cười nhẹ trả lời hai chữ: "Muse.
"*
(*) Nàng thơ
Tất cả mọi người lao vào nghiên cứu tìm hiểu cái gọi là "Muse" này là người hay là một đồ vật chứa đựng tình cảm, nhưng không ai tìm được câu trả lời, dần dần, cũng không có ai đi sâu vào nữa.
Đương nhiên, sẽ không có một ai biết, mấy năm qua, khi nhà thiết kế Tiêu hoàn thành một bộ trang phục, số đo của chúng sẽ được cố định, mà số đo đó! !.
Chỉ có duy nhất một người có thể hoàn mỹ mặc vào.
***
Thịnh Hạ mặc áo choàng tắm bước từ phòng tắm ra, ngồi xổm xuống, từ ngăn kéo tủ dưới cùng lấy ra một bao thuốc lá.
Thuần thục châm lên, một làn khói xanh bay lên, có mấy lần muốn đưa lên hút hai hơi, nhưng đến cuối cùng, lại dửng dưng bỏ xuống.
Cô nhớ rõ, anh đã nói, không thích những người phụ nữ hút thuốc.
Vậy nên, cô đã từ bỏ thuốc lá.
Chỉ khi nào đầu óc hỗn loạn, trong tiềm thức cô luôn muốn ngửi thấy mùi nicotin, làm như vậy mới có thể trấn tĩnh lại.
"Cạch" một tiếng, là tiếng động cửa mở.
Theo bản năng Thịnh Hạ dí thuốc vào gạt tàn, luống cuống xịt nước hoa vào không khí, giống y hệt một đứa trẻ làm sai muốn giấu diếm chuyện xấu.
Chờ đến khi cô ý thức được việc mình làm, vẻ cô đơn hiện lên trên khoé miệng.
Làm chuyện thừa, anh cũng sẽ không quan tâm.
Từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lảo đảo, một bên Duệ Dạ tháo cà vạt, một bên thân hình cao lớn loạng choạng đi đến ngã trên sô pha.
Mùi rượu nồng nặc toả ra từ người anh, Thịnh Hạ chần chờ, đành đi đến phía anh.
Khi gần đi tới, trong nháy mắt, cô bị anh lôi cánh tay, kéo lên trên người anh, ngón tay thô ráp miêu tả